Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Tại công an.
“Sự việc là như vậy, tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện gì liên quan đến đầu độc cả.”
Lần này đến , tôi mang theo đủ loại chứng: video, ảnh chụp, ảnh chụp màn hình tin nhắn nhóm, thậm chí cả sổ khám bệnh — chơi luôn thế “không có kẽ hở”.
tôi trình bày xong, viên cảnh sát ban đầu còn nghiêm mặt tôi cũng không giấu nổi bất lực.
Có lẽ họ cũng không ngờ, ăn trộm mà còn dám lật mặt đi tố cáo bị hại.
Ngồi ở bà cụ lúc này chắc là con gái bà ta.
Nhìn ngoài thì có sáng sủa đàng hoàng, mà mở miệng ra là không khác gì nói chuyện … đầu gối.
“Không bàn đến chuyện có trộm hay không, nhưng đúng là Hà thủ anh khiến bố tôi bị ngộ độc nhập , ông chưa tỉnh, anh chẳng lẽ không thấy mình có chút trách nhiệm nào à?”
, loại người mà nhìn thì tưởng bình thường, chứ nói là biết IQ âm .
“Không bàn chuyện trộm cắp? Vậy tôi nói chuyện gì cô? Nói chuyện yêu đương chắc? Xin lỗi nhé, tôi từ chối cái đẹp kiểu cô.”
Cô ta trợn tròn mắt, mặt như thể bị quấy rối vậy.
“Anh bị điên à?!”
đó lập tức quay sang tố cáo:
“Các anh công an nhìn xem, rõ ràng người này có vấn đề! Tôi nói , chắc chắn chính anh ta cố tình đầu độc bố tôi! Tiền phí nhà tôi nhất định do anh ta trả!”
Cảnh sát nhìn cô ta mặt vô cùng mệt mỏi, hít một hơi sâu mới quay lại nói tôi:
“Anh Tề, mong anh đừng đùa những chuyện như thế trong lúc thế này.”
Tôi gật đầu hợp tác.
Còn bên kia, như không hài lòng cách xử lý, liền gào toáng lên:
“Gì mà đùa? Đầu độc bố tôi là , xúc phạm tôi cũng là ! anh là công an mà cũng mặc kệ luôn à?!”
Giọng cô ta chua loét, nhọn như dao, khiến tôi tưởng màng nhĩ mình sắp thủng đến nơi.
13
Hai anh cảnh sát dỗ mãi, cuối cùng cũng tạm thời làm dịu cơn điên cô ta.
“Thưa chị, những chứng anh Tề cung cấp đủ để chứng minh bố chị thực sự đã có hành vi trộm cắp trong khu, xâm phạm tài sản cá nhân cư dân khác. Nếu ông không đang hôn mê, chúng tôi có trách nhiệm triệu tập để điều tra theo đúng luật.”
Cô ta vừa nguội tí thì lại xù lông .
“ quả táo tàu, dưa muối thì tính là trộm cái gì?! Tôi thấy các anh vì chúng tôi là phụ nữ nên mới dám ăn hiếp thế này!
“Mà lùi một vạn , dù bố tôi có sai, thì việc ông bị trúng độc vì ăn Hà thủ cũng là ! Không lẽ ông không đáng bồi thường?!”
Cảnh sát thở dài:
“Về việc bố chị bị ngộ độc, người chịu trách nhiệm đầu tiên là chính ông – người đã thực hiện hành vi trộm cắp. Người chịu trách nhiệm thứ hai là ban quản lý – đơn vị phép cư dân phơi đồ trên sân thượng. Còn anh Tề – là nạn nhân – chúng tôi sẽ tiến hành phê bình, nhắc nhở.”
Viên cảnh sát nhìn tôi nghiêm túc:
“Dù anh đã trả phí, có rào chắn, có biển cảnh báo, nhưng việc phơi thảo dược còn độc tính ở nơi công cộng là hành vi không phù hợp. Mong anh ghi nhớ bài học lần này, này không tái phạm.”
Tôi vội gật đầu:
“Dạ dạ, tôi rút kinh nghiệm , này tôi cũng không muốn bị mất đồ thêm lần nào nữa đâu.”
Cô ta lập tức gào lên chói :
“Ý anh là gì hả?!”
Tôi vừa bịt vừa lui một , cười nhạt:
“Cô thấy là gì thì nó là thế .”
“Anh—!”
Cô ta lao tới như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng bị chị công an đứng gần đó nhanh tay chắn lại.
Anh cảnh sát nãy giờ nhẫn nại nói chuyện cũng hết chịu nổi, mặt lạnh tanh:
“Chị gì đó, mời chị chú ý lời nói và hành động, đây là công an!”
Cô ta há miệng định cãi tiếp thì…
Một bóng người từ ngoài lao vào như lốc xoáy.
Là một ông, mặt mũi vặn vẹo, vừa chạy vừa gào lên:
“Chính mày đầu độc bố tao nhập đúng không? Hôm nay tao không đập chết mày thì không họ Tôn!”
Tiếc là…
Hắn chọn sai chỗ để làm anh hùng.
Chưa kịp đi quá vài , hai anh công an đã lao lên, khoá tay hắn lại như diễn cảnh hành động.
14
“Anh định đập chết ai cơ?”
Một viên cảnh sát mặt lạnh như tiền tới, nhìn thẳng vào mắt ông vừa lao vào.
Tên kia đang khí thế hừng hực thì lập tức tắt đài, nhưng lườm tôi đầy hằn học:
“Anh công an! Chính cái thằng mất dạy này khiến bố tôi trúng độc nhập ! anh nhất định làm chủ bố tôi!”
“Làm chủ?” – Viên cảnh sát, lúc này đã hết kiên nhẫn, bật cười lạnh – “ các người nói cứ như thể anh ta là hung thủ, vậy sao không nói thẳng ra là chính bố anh là người đã đi ăn trộm trước?”
ông gào lên:
“Chỉ củ Hà thủ vớ vẩn thì tính là ăn trộm cái gì?!”
Thế , chuẩn bài “mù luật”.
Không cần biết giá trị tài sản là nhiêu, chỉ cần có hành vi lén lút chiếm đoạt tài sản người khác thì đã là trộm cắp .
Mà nói , chỗ Hà thủ tôi mua lần này, không hề rẻ đâu.
Nhìn hắn tức đến đỏ mặt tía , còn cô chị thì trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi bỗng nhiên nổi hứng lương thiện, nhẹ nhàng… tát vào mặt họ một cái lời nói:
“Ờ thì cũng chẳng đáng nhiêu, 6 cân Hà thủ , chắc tầm hơn hai triệu thôi.”
Cô ta trố mắt:
“Hơn hai triệu?! Anh mua Hà thủ hay mua vàng thế?!”
Tôi nhún vai:
“Bố cô chắc còn giữ lại ít . Không tin thì cứ mang đi kiểm định ở chỗ uy tín, khỏi cần tin lời tôi.”
Mặt hai người kia lập tức xám xịt thấy rõ.
Tôi nhân cơ hội tặng thêm một cú đâm lưng nữa:
“Mà mới là giá Hà thủ tôi thôi nhé. Trong khu còn khối người từng bị bố cô trộm đồ, hay là tôi gom lại lập nhóm, thống kê xem tổng thiệt hại là nhiêu?
“Mà nói công , trộm đồ người khác thì hoặc là trả lại, hoặc là bồi thường. Các người đã thương bố mình thế, thì hay là lo mà đền thay ông đi?”
ông gào lên:
“Thằng khốn—!”
Tiếc là còn chưa gào xong đã bị anh cảnh sát lạnh lùng cắt lời:
“Chỉnh lại cách nói chuyện anh đi.”
ta lập tức cứng họng, dù nhìn tôi như muốn cào mặt.
15
Thấy hai đứa con “trợ chiến” đều cứng họng hết .
Bà cụ lại chơi chiêu cũ: thẳng người ngồi phịch xuống sàn, bắt đầu màn “ăn vạ truyền thống”.
“Trời ơi ông trời ơi! Thằng ông cao lớn thế mà nỡ lòng nào bắt nạt tụi già này! Còn vu oan giá hoạ tụi tôi nữa!
“Ông ơi! Ông mà còn không tỉnh dậy, thì tôi các con sẽ bị bắt nạt chết mất !
“Cái xã hội này còn công lý không hả trời?! Công an không giúp dân mà đi bênh cái thằng làm chuyện thất đức này ư?!”
Có làm gương.
Hai đứa con – rõ ràng đều ngoài bốn mươi tuổi – cũng lập tức nhập vai.
Ba con ngồi bệt giữa công an, kẻ gào người khóc, y như đang quay trực tiếp cảnh phim truyền hình giờ vàng.
anh cảnh sát thì mặt mày ai cũng nhăn như bánh thiu, nhưng vì ba người kia chưa có hành vi gì gọi là “đe doạ trực tiếp”, nên chưa thể can thiệp mạnh tay.
Còn tôi thì sao? bật lên, người bật chế độ “không quan tâm”.
Giữa tiếng gào khóc đinh nhức óc, tôi thảnh thơi nhạc rock gào rú mà ngủ gật tại chỗ.
Nửa tiếng .
Bà cụ cuối cùng cũng đuối sức. Thở hổn hển nhìn tôi trừng trừng, khóe mắt thì đỏ hoe… nhưng không có lấy một giọt nước mắt.
Quả là màn trình diễn “sấm rền nhưng không mưa” đỉnh cao.
Đợi màn khóc lóc dứt điểm, tôi từ tốn tháo xuống, hơi nhướn mày nhìn ba con kia:
“Nhân tiện nhắc biết, nếu ba người còn tiếp tục làm loạn ở đây, công an hoàn toàn có thể bắt các người vì tội gây rối trật tự công cộng. Giam tạm 15 ngày cũng không chuyện gì lạ. Biết đâu, lúc ba người thả ra thì ông cụ cũng tỉnh . Chỉ là… không chắc tiền phí hiện tại có đủ để ông nằm đến lúc mở mắt hay không thôi.”
đến đây, nhìn mặt các anh công an ai nấy đều đen kịt như đáy nồi.
Ba con kia lập tức ngậm miệng, luống cuống bò dậy.
Tôi khẽ cười nhạt, chẳng buồn nói thêm.
16
khi bị cảnh cáo miệng một trận, tôi rời công an trong ánh mắt vừa bất lực vừa đầy cảm thông anh cảnh sát.
Nhưng chưa đi xa…
Đập vào mắt là ba con nhà kia đang đứng xếp hàng, đồng loạt trừng mắt nhìn tôi.
Khóe môi khẽ nhếch, tôi không né tránh, mà sải tiến thẳng về phía họ.
“Còn dám vác mặt tới đây?!”
ông nghiến răng ken két, gầm lên:
“Đây không công an nữa đâu! Tin không, tao đánh chết mày tại chỗ bây giờ?!”
Tôi nhún vai, bình thản đáp:
“Mời đánh. Chỉ cần anh đừng đánh chết tôi lập tức, mà để tôi còn kịp báo công an, thì tôi thề sẽ kiện anh đến khi ngồi bóc lịch hết đời. Thương thay con anh , chắc còn chưa đủ tuổi vị thành niên nhỉ? Ông nội là kẻ trộm, giờ lại có thêm người cha ngồi tù — đúng là phúc đức ba đời.”
Hắn ta nghẹn họng, hô hấp khựng lại một nhịp, mặt thoắt cái trắng bệch.
Tôi xoay người, nhìn sang cô chị có muốn lên tiếng.