Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Rốt cuộc là tôi đang sỉ nhục ai?
Hay là con trai ông không liêm sỉ, đi dây dưa với phụ nữ đã có chồng?”
Không khí trong phòng khách lập tức căng cứng đến nghẹt thở.
Ngay đó, ngoài chợt vang lên một tiếng hét thất thanh —
rõ ràng là giọng của Lục .
Một dự cảm lành ập tới. Tôi lập tức lao ra ngoài, chạy về phía khu vườn nhỏ.
Nhưng khi tôi đến nơi…
tượng trước mắt khiến máu tôi như đông lại.
Lục nằm bất động trong vũng máu, bụng bị đâm bởi một cây kéo, máu đỏ loang đầy đất đá.
Ngay gần đó, Lục Gia Lâm sững người tại chỗ, cánh phải còn nguyên động tác như định vươn ra đỡ.
“Đồ súc sinh! Đó là mẹ mày!”
Lục lão gia hét lên, rồi vung tát thẳng vào mặt Lục Gia Lâm một cái trời giáng.
Sau đó ông lập tức quản gia cấp cứu.
Lục Gia Lâm như bị choáng váng hoàn toàn bởi tượng trước mắt.
Anh ôm mặt, run rẩy lùi lại, mắt hoang mang:
“Không phải tôi… tôi không làm… thật sự không phải tôi…”
mắt anh vô thức nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy hoảng loạn và cầu cứu.
Nhưng này, không ai tin anh .
Lục đứng dậy, mắt giận dữ như thiêu đốt:
“Gia Lâm! Vừa nãy trong vườn chỉ có hai người. Nếu không phải mày… lẽ mẹ tự cầm kéo tự đâm mình sao?”
“Anh mày hận anh. Hận vì mày từ thiên nga hóa thành vịt. Nhưng mày đã được sống trong thân phận thiếu gia bao nhiêu năm, hưởng vinh hoa phú quý suốt tuổi trẻ… mày vẫn có thể vung giết mẹ à? Mày là thứ lòng lang dạ sói!”
“Anh nhất định phải báo sát. Anh không tha mày!”
Tôi siết chặt nắm , tới cạnh Lục Gia Lâm, mắt lạnh lùng nhưng kiên định.
Tôi đưa vòng qua vai anh, đỡ lấy tấm lưng đang run lên vì sốc và oan ức.
“Đừng lo, em sẽ luôn ở cạnh anh.”
Sau khi đưa Lục đến bệnh viện, tôi quay lại và bảo Lục Gia Lâm kể lại những gì đã xảy ra ở khu vườn đó.
Thế nhưng anh lại im lặng, không một nào.
Điều đó khiến tôi càng cảm thấy bất thường.
Lục hừ lạnh một tiếng:
“Không chịu mở miệng? Đương nhiên rồi, vì hắn không làm sao để che giấu tội ác của mình!”
“Thịnh Hàn Tinh, em tốt nhất nên suy nghĩ kỹ. Nếu chuyện này ầm ĩ ra ngoài, chồng em là một tên giết người — em nghĩ nhà họ Thịnh hay hội đồng quản trị công ty còn dám em lại sao?”
Tôi hơi nheo mắt lại.
Quá trùng hợp.
Lục tôi ly hôn, và ngay đúng thời điểm này, Lục gặp chuyện.
Khu vực xảy ra sự việc lại không có camera giám sát.
Lục Gia Lâm rõ ràng có thể tự bảo vệ mình, vậy lại nhất quyết không chịu một .
Và chính điều đó…
đã trở thành cái cớ để nhà họ Lục dùng nó uy hiếp tôi.
Một ý nghĩ đáng sợ dần hình thành trong đầu tôi:
Nếu tất … chỉ là một cái bẫy được dựng nên từ đầu đến cuối thì sao?
Lục Gia Lâm không , chỉ bởi vì vẫn còn lại tình thân, không làm tổn thương người từng là mẹ.
Nếu như vậy… mọi thứ đều hợp lý.
Nhưng để xác định rõ ràng, tôi có điều tra.
sự thật, chứ không phải những suy đoán.
Đối mặt với sự uy hiếp trắng trợn của Lục ,
tôi chỉ lạnh lùng bật cười, không dao động:
“Tùy anh.”
10.
Tôi đưa Lục Gia Lâm rời khỏi đó.
Anh ấy trông rất mệt mỏi, người như mất hồn, còn tôi không ép anh phải mở .
Sáng hôm sau, anh dậy rất sớm, bảo rằng đến bệnh viện thăm Lục .
Nghe bà ấy đã qua cơn nguy kịch. Tôi nghĩ lần gặp này, có lẽ sẽ giúp làm rõ chuyện đã xảy ra trong khu vườn ngày hôm qua.
Tôi gật đầu, cầm lấy chìa khóa xe.
“Anh chờ em ở đây, em lái xe ra đón.”
Nhưng đúng vào tôi quay xe từ gara ra…
Lục Gia Lâm đã biến mất.
Trong lòng tôi lập tức dâng lên cảm giác bất an.
Vừa định điện thì điện thoại rung lên — là tin nhắn từ Phó Uyển Uyển.
【 anh ta còn sống thì đến một mình.】
【Gửi kèm định vị – Trường đua phía Tây】
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn, hơi thở nghẹn lại.
Không một giây do dự, tôi lập tức lái xe tới nơi được chỉ định.
Tại trường đua.
Lục Gia Lâm bị trói trong xe, đã bất tỉnh.
Phó Uyển Uyển đứng chờ sẵn, mắt lạnh tanh, không cảm xúc.
Cô ta lạnh lùng ném một bản thỏa thuận lên bàn trước mặt tôi:
“Tôi không nhiều, chỉ cô vào giấy chuyển nhượng – giao hết phần tài sản ông nội để lại cô tôi.
xong, tôi sẽ thả anh ta.”
Tôi nhìn cô ta, buồn che giấu vẻ khinh thường.
Từ đầu đến cuối, Phó Uyển Uyển tiếp cận tôi thông qua Lục , từng từng chiếm lấy mọi thứ, giờ lại không ngại giở trò bắt cóc.
Tất chỉ vì… tiền tài và danh vọng.
Tôi cười nhạt, mắt lạnh như băng:
“Cô vì một tài sản điên cuồng đến mức này sao?”
“Đáng tiếc thật — tôi chưa từng xem mấy thứ đó là thứ quan trọng nhất.”
“ dù cô có lấy được đi chăng nữa thì sao? Cô không có năng lực, thân phận thì chỉ là một đứa con rơi không được thừa nhận — sẽ có ai chấp nhận cô !”
Nhưng Phó Uyển Uyển đã rơi vào cơn điên loạn.
Cô ta rút bật ra, bật tách một tiếng, ngọn nhỏ lập lòe bùng lên.
“Xem ra vị trí của Lục Gia Lâm trong lòng cô quan trọng gì. Nếu đã vậy… thì anh ta không phải sống nữa!”
Tôi hét lớn:
“Khoan đã! Tôi !”
Tôi rút bút, không do dự tên vào bản thỏa thuận.
Vừa xong, tôi lập tức lao về phía Lục Gia Lâm.
Nhưng cửa xe bị khóa từ trong, còn anh ấy thì vẫn hôn mê, hoàn toàn không chuyện gì đang xảy ra.
Không còn cách nào, tôi siết chặt nắm đấm, đập mạnh vào cửa kính xe.
Ngay ấy, sau lưng vang lên tiếng cười điên dại của Phó Uyển Uyển:
“Đi chết đi, hai đứa chúng mày!”
Cô ta quăng bật xuống đất — phừng!
Ngọn bén vào lớp xăng tràn ra sàn, lập tức bùng cháy dữ dội.
Trong khoảnh khắc, ngọn bao trùm lấy tôi.
Tôi sững người — Phó Uyển Uyển từ đầu đã không định để tôi sống sót rời khỏi nơi này.
Nhưng tôi không có thời gian để hoảng loạn, chỉ liều mạng đập vào cửa kính, tên anh:
“Gia Lâm! Tỉnh lại đi!”
Rầm! — Kính vỡ tan, máu từ tôi hòa cùng những mảnh kính vụn rơi đầy đất.
Tôi run rẩy mở chốt cửa, cẩn thận kéo anh ra khỏi xe.
“Gia Lâm… tỉnh lại đi… cầu xin anh…”
cháy mỗi một dữ dội, lối ra đã bị chặn hết.
Tôi cố gắng kéo anh đi nhưng sức lực không còn, chỉ lê được vài rồi ngã gục xuống nền đất nóng rát.
Tiếng còi sát vang lên ở phía xa.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện.
Phó Uyển Uyển bị sát bắt tại chỗ, bản hợp đồng ép buộc tôi theo đó vô hiệu.
Trợ lý của tôi đã điều tra rõ toàn bộ sự việc xảy ra trong khu vườn nhà họ Lục.
Đúng như tôi dự đoán — Lục vì lợi ích của con ruột mình, đã chấp nhận hy sinh chính bản thân.
Nhưng khi chân tướng bị phơi bày, bà ấy không còn mặt mũi nào để đối diện với Lục Gia Lâm nữa.
Tôi không nghe bác sĩ căn dặn, lảo đảo xuống giường, gắng gượng đến phòng bệnh kế .
Khi nhìn thấy Lục Gia Lâm bình an vô sự, tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Lục vì tội bao che và vu khống đã chính thức bị sát bắt .
Trước khi bị đưa đi, hắn nhờ trợ lý chuyển tôi một bức thư xin lỗi.
Tôi không buồn mở ra đọc, chỉ lạnh lùng xé vụn và ném thẳng vào thùng rác.
Tôi đã có người yêu mới, đã có mái nhà của riêng mình.
Tôi và hắn, cuối cùng chỉ là một đoạn nghiệt duyên.
Sau khi xuất viện, tôi và Lục Gia Lâm đã tổ chức lại một đám cưới thật long trọng.
Từng có người anh chỉ là một “giả thiếu gia” không chốn nương thân.
Nhưng từ giây phút này trở đi —
Chúng tôi sẽ là điểm tựa của nhau, cùng nhau viết nên đoạn đời hạnh phúc chúng tôi xứng đáng có được.
-Hết-