Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh lảo đảo vài bước, trông chẳng khác cún con bị chủ đá, run rẩy chuẩn bị chui vào góc.
Tôi tức có sai sai, vội vã ném điện thoại, chạy tới:
“ ? Anh vậy? Có chỗ nào không?”
Anh ngồi thừ trên sofa, ôm ngực. Tôi định gọi bác sĩ thì anh bỗng nắm cổ tôi, giọng run run:
“.”
Tôi ngơ ngác:
“ cái ?”
Anh ngẩng , đuôi đỏ hoe, môi mấp máy, cách tôi tới ba phân:
“Là… , , anh lắm, rất rất …”
Tôi lo lắng nhìn trán anh:
“Đau ở đây ? Hay ở đâu?”
Anh siết tôi, giọng run rẩy:
“Em thử xem, tim anh có đang đập loạn không…”
Tôi: ?
vừa vừa rúc vào lòng tôi, yếu ớt như cục bông ướt mưa:
“Ôm cái thôi… ôm rồi sẽ không loạn nữa…”
Tôi đứng đơ như tượng.
Tôi anh lùng trong phòng họp, ánh đỏ ngầu ép tôi lên tường. mềm yếu, sụp đổ thế này.
Tôi không biết phản ứng , chân lóng ngóng, không nỡ từ chối.
“ , nếu đêm nay em anh mình… anh sẽ đau khổ đến chết mất…”
Anh ngẩng , hàng mi ướt sũng, nước long lanh:
“Em sự mặc anh đi gặp người ta ? Em nỡ nhìn anh chết à?”
Tôi nhìn gương mặt đáng thương kia, tim bị bóp , suýt thì giơ thề:
“Không đâu, em sẽ không anh, tối nay em ở bên anh. Cho dù cô ấy giận, em vẫn ở .”
…Xin lỗi bạn thân, sự là tôi chọn sắc bạn.
vừa lời hứa, tức nín khóc, liếc bộ vest trong tủ, khóe môi nhếch thắng lợi.
Tôi nhìn theo ánh :
“Anh nhìn thế?”
Anh quay đi, giả vờ thản nhiên:
“Không có , chỉ nhìn cái áo kia. Quê mùa, xấu xí, ai mặc chắc chắn vừa già vừa xấu vừa hôi vừa nghèo.”
Hồi trước tôi chê bộ vest đó xấu, nhạo anh suốt. Giờ anh cũng công nhận thẩm mỹ xưa nát.
Tôi gật gù:
“Chuẩn luôn, xấu kinh khủng.”
Anh không đáp, chỉ thắng lợi. được bao lâu, mặt anh đông cứng, nghiến răng lẩm bẩm:
“Anh là người có học mà… có thể…”
Tôi nhớ lời bác sĩ dặn, nên cúi nhìn nhẫn cưới, nhẹ giọng:
“ , để em kể anh câu chuyện nhé. Chuyện về cặp oan gia cãi nhau chí chóe cuối cùng thành vợ chồng.”
Anh tức ngẩng , siết nắm :
“Được, em kể đi, anh .”
“Tên cô gái là Tiểu N, chàng trai là Tiểu L. ra Tiểu L thầm thích Tiểu N nhiều năm, cứng , nên hiểu lầm nhau rất lâu…”
Tôi còn kịp bốn chữ “ngoài trong nóng” thì đã buông:
“Đồ cặn bã.”
Tôi nghẹn họng:
“ ra anh ấy—”
Anh cắt ngang:
“Không bằng chó hoang.”
Tôi: “Anh em đã, anh ấy là—”
Anh: “Đồ ngốc hiếm có, não tàn thiên định.”
Tôi bắt không nổi:
“Không , tuy cố chấp bản chất tốt, IQ cao, học giỏi từ nhỏ, đi làm cũng giỏi, ngoại hình chẳng thua minh tinh, gen chắc chắn rất—”
Anh rành rọt:
“Phù hợp để giữ con, cha.”
Tôi cứng họng, suýt không tin nổi tai mình.
“Nếu anh ta không đồng ý thì —”
Anh nghiến răng, gằn:
“Cắt đứt vật lý.”
Tôi sống lưng, liếc bụng dưới của anh.
Anh càng càng giận, đứng dậy nắm vai tôi, nghiến chữ:
“Loại đàn ông đó mà cũng xứng có vợ? Xứng có gia đình à? Vợ nó ly hôn ngay tức!”
Tôi há miệng rồi thôi, dè dặt hỏi:
“Vừa nãy anh có … chỗ nào trên người hơi không…?”