Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi sững lại, tưởng anh đau phát ngốc, bèn vỗ vỗ anh:
“Giờ thì sao? Cảm thấy gì?”
Anh rụt người, giọng lắp bắp: “… sướng hơn.”
Tôi: “???”
Cảm nhận rõ rệt nhiệt độ trên cơ thể anh, tôi mới hiểu . Vội rụt lại:
“Ơm… nãy anh gì? Muốn… xuống giường?”
“Không! Không ! Anh chưa gì cả! chó đấy!”
Anh ngẩng phắt , lảng tránh, liếc về phía tôi.
Không ổn, rất không ổn.
Tôi nheo , ngồi đùi anh, ghé sát dò xét. Lông mi anh run run ngoan ngoãn nhắm lại. Tôi chẳng gì, nhưng dáng vẻ cam chịu tủi thân ấy khiến tim tôi chao một nhịp.
Thế tôi cúi xuống nhẹ. Định nếm thử thôi, nhưng anh lại chủ động mở , lưỡi quấn lấy. Nụ đơn giản biến thành mất kiểm soát.
…
Chúng tôi càng đắm chìm thì điện thoại reo inh ỏi. Anh khựng lại, nhưng không buông, sâu hơn. Tôi đẩy anh , thở dốc điện thoại:
“Chờ đã, tin nhắn…”
Anh tôi u oán: “Muộn thế , ai nhắn vậy?”
Tôi trả lời tin nhắn bác sĩ: “ ai nữa?”
Cơ thể căng , đầy ghen tuông. siết chặt, như định làm gì điên rồ.
“ , về chuyện kể… chuyện N với L ấy, anh vài điều muốn .”
Tôi mừng rỡ: “Anh muốn gì?”
Anh thẳng vào tôi:
“Từ góc đàn ông, anh thấy… L chắc chắn người khác.”
Tôi gật theo phản xạ, khựng lại: “Hả… người khác?”
“Chính xác.” Anh gật nghiêm túc, liếc xem sắc tôi. Sau thêm:
“ nhiên, cũng thể không phải… mà vốn dĩ không yêu N.”
“Dù sao thì cũng chắc chắn: thằng L đồ cặn bã vô phương cứu chữa!”
Anh chửi một tràng mười phút, quay sang :
“ , nếu anh mà N, anh sẽ quay lại những nơi từng sống chung, ví dụ căn hộ cũ, chiếc xe từng đi… biết đâu manh mối.”
Tôi nhức xoa thái dương: “ , đi ngủ trước đi.”
Nụ trên anh đông cứng: “Được.”
Hôm sau, trên đường tới bệnh viện, anh nặng nề, mân mê chìa khóa xe. Ngón trượt, chìa rơi đúng khe ghế. Anh nhíu mày:
“ , chìa khóa rơi , anh với không tới…”
“Để .” Tôi tháo dây an toàn, cúi xuống mò, lại lôi … một chiếc da nữ.
Chưa kịp phản ứng, anh hét như trúng số:
“Đây gì?! da nữ!! Không giống của chút nào! Tại sao đồ phụ nữ khác lại nằm dưới ghế?! Ai đưa cô ta xe ?! … vì sao phải cởi da ?!”
Anh ôm : “Trời ạ, anh không dám tưởng tượng… , , …”
Tôi: “….”
Chiếc xe từ lúc mua chỉ tôi và anh từng lái. Tôi chằm chằm anh. Anh nghiến răng, cố kìm nụ , miệng vẫn lẩm bẩm “…”
Tôi nín thở, toàn bộ những việc mấy hôm nay xâu chuỗi lại. Một ý nghĩ đáng sợ bật :
“ .”
Anh lập tức ngẩng , trong lóe tia kỳ vọng. Tim tôi nhói :
“Anh đang cố ép mở miệng … ly , đúng không?”
Không khí đông cứng. đôi anh sáng rực, khóe môi cong, gương ngập tràn vui sướng—như sắp phá .
Tôi tức run, giơ tát anh:
“Anh đồ khốn! Hồi anh hứa với gì? Mới hai năm thôi đã không chịu nổi?! Anh không thấy lỗi với à?!”
anh chuyển từ bối rối sang kinh ngạc, cẩn thận hỏi:
“Vậy… lúc anh hứa… mấy năm nhỉ?”
Tôi gào: “ nhiên cả đời!”
gần như hét như điên:
“Anh… anh đã đồng ý làm tam cả đời cho …?!”
Câu rơi , mọi cơn giận trong tôi nghẹn ở cổ.
Tôi: “…?”
Khoan đã? gì thế ? Anh quái gì vậy?!