Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17
Trác vừa tới.
Ba tôi như thường lệ khách sáo với vài câu, chỉ lên lầu:
“À, ba Tiểu Dụ xuống nhé…”
Trác lễ phép cong môi, vừa định gật đầu.
Ba tôi lập tức lắc đầu:
“ xem, suýt nữa tôi mất. Lần trước khỏi cần gặp, dù sao sau này muốn không gặp khó.”
“Tôi nhớ mà, yên tâm, không nó đâu, tuyệt đối không .”
“Haha, đừng trách, trí nhớ tôi càng ngày càng kém, bình thường ngay mấy giờ uống thuốc .”
“…”
Trác im lặng rất lâu, cười khổ hai tiếng, nghiêm túc :
“Chú Lâm, ra chắc chú không tin, thật ra hôm đó điên .”
Ba tôi: “?”
“À đúng , giờ chú là ba . Ba, ba đừng khách sáo với như thế.”
Ba tôi thái độ bỗng nhiên nịnh nọt của Trác sững sờ:
“Hả?”
Trác hoàn toàn không sai:
“Ba, ba sáng ? Để mua nhé.”
“Ba thích ? Mẹ thích ?”
“À, mình hôm nay nhỉ, cửa sổ , trong phòng giặt đồ giặt, chó dắt dạo .”
“Ba, ba nghỉ , để hết.”
“Ba yên tâm, từ nhỏ đã giỏi việc này .”
“…”
Ba tôi căng thẳng, rón rén chạy tới hỏi tôi:
“ gái à, Trác nó thế?
“Trước đó nó đâu như vậy…”
Tôi: “…”
Mấy ngày tiếp theo.
Mỗi sáng tôi vừa ngủ dậy xuống lầu.
Đều Trác cần mẫn mặt ở tôi.
Tay trái cầm cây , tay cầm giẻ .
Ra sức việc, bóp vai ba tôi, đấm chân mẹ tôi, tắm rửa chó tôi.
Trên bàn đồ mua tôi và bó hoa hồng đỏ rực.
ghi nhớ từng câu tôi .
Ngay khi tôi mơ ngủ lẩm bẩm muốn tai heo, trời mưa không được đồ ngoài, ngốc nghếch đội mưa mua về tôi.
Tôi hơi áy náy.
Trác vậy, nửa đùa nửa thật :
“Cháu trai hiếu kính bà nội mà, nên nên .”
Tôi: “…”
Tôi thở dài:
“ Trác, không cần thế…”
Trác cắn môi, giả vờ không nghe , cố chấp :
“Nghe không hiểu em , dọn phòng việc em đây.”
.
mình ở lì trong phòng việc của tôi đêm.
Khi mơ mơ màng màng.
Thậm chí không cẩn thận ngã cái.
Tôi không biết sao.
Mãi đến tối tôi mới nhận được tin nhắn của .
“Tiểu Dụ, em vẫn được mối tình đầu đúng không?”
Tôi không khẳng định, khách quan :
“Dù là ai thì người đầu tiên mình thích khó mà được.”
Trác bỗng im lặng.
Tôi nghĩ lát, lại hỏi: