Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ còn nhớ.”
“Tôi… tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Nói dối.”
Anh hạ giọng, trầm thấp mức như chạm tai:
“Lạc chưa từng kể với tôi làm nghề gì à? Tôi giỏi nhất là nghe hơi thở để đoán trạng thái cảm xúc.”
Nghe vậy tôi theo phản xạ… nín thở.
Đối phương lập tức bật cười:
“ đó tôi bịa đó.”
“Lạc !”
“Vậy giống . nhìn tôi hôm nay, hoảng quá rõ ràng luôn.”
Tôi sợ bị anh nhìn ra điều gì thêm, lần này dứt khoát im bặt không dám nói lời nào.
7
May trên đường về, Lạc không trêu tôi thêm nào.
Về nhà, tôi với Lạc chơi ván game.
lề mề đi tắm.
đang phơi đồ, tình liếc xuống dưới chiếc SUV chở tôi về đậu đúng chỗ ban nãy.
Tôi phân vân , cuối cùng khoác áo khoác xuống dưới.
Xe chưa tắt máy. Tôi gõ gõ cửa kính.
“Lạc ?”
Cửa kính hạ xuống, hiện ra gương mặt góc cạnh cứng cỏi của anh .
“Xe hỏng à?”
“Không.”
“Vậy còn chưa đi? Không bảo có hẹn với bạn ?”
“Không có hẹn. Chỉ là kiếm cớ để đưa em về mình thôi.”
Không khí như ngưng đọng.
Tôi mím môi.
Không hiểu , cơn giận bị kìm nén bao lâu bỗng trào đỉnh đầu.
“Anh có rất thích bịa lý do không?”
“ cơ?”
“Anh tự hiểu lấy.”
Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Anh cau mày, kéo tôi lại:
“Nói rõ ra đi.”
“Nhiệm vụ khẩn cấp.”
Anh bỗng sững lại, như chợt nhớ ra mình từng nói nhiều năm trước.
Giọng khàn hẳn đi:
“Anh không lừa em. Hôm đó đúng là có tình huống bất ngờ. Anh vừa nghỉ phép về nhà, nhận lệnh đi cứu nạn khẩn cấp.”
“Vậy còn số điện thoại đó? Tôi gọi cả chục lần nghe máy!”
“ làm nhiệm vụ bọn anh nộp điện thoại hết…”
Chưa nói dứt , anh như chợt nhận ra điều gì:
“Em… đã từng tìm anh?”
Tôi quay mặt đi, không muốn thừa nhận điều đó này.
“Em sự đã tìm anh…”
Vẻ mặt Lạc thoáng hiện sự hối hận.
“Anh không ngờ đợt đó lại kéo dài như vậy. Đáng ra anh chủ động để lại cách liên lạc.”
Chuyện cũ đã , giờ cũng còn gì đáng để tranh cãi nữa.
“Nếu không còn gì tôi trước.”
“Đừng đi.”
Anh kéo tôi lại, bàn lớn bao trọn lấy tôi.
“Lạc nói… giờ em chưa quên hắn ?”
“ cơ?”
“ tên đàn ông khốn nạn đó.”
Tôi im lặng vài giây hiểu anh đang nói về cha của Nhi Nhi.
Gương mặt tôi thoáng chút phức tạp, lí nhí trả lời:
“Không như các người nghĩ đâu… ra… anh cũng không mức tệ như vậy.”
Vừa dứt lời, lông mày anh lập tức nhíu chặt thành đường.
“Quả nhiên… giờ em còn bênh hắn.”
“Tôi không có.”
“Quên hắn đi. Sau này… sẽ có người lòng đối xử tốt với em.”
Tôi còn muốn nói thêm, nhưng anh đã siết tôi chặt buông ra.
“Anh không muốn ép em. Chỉ là… cảm giác gặp lại em, cứ như không vậy. Cho anh ngồi đây thêm lát nữa.”
“Muộn đấy… em nghỉ đi.”
Tôi mở miệng, nhưng cuối cùng nói gì.
Tối đó, tôi lại nằm mơ.
Mơ mình Lạc ôm lòng, hơi thở ấm áp, chiếc răng của anh khẽ cọ nhẹ vành tai tôi…
Trong giấc mơ, tôi giống như con thuyền nhỏ, lênh đênh theo những cơn sóng dữ dội, trồi lại chìm xuống.
Không biết đã trôi bao lâu, điện thoại tôi rung mấy lần.
Mơ màng liếc nhìn màn hình, phát hiện trời đã không còn sớm.
Mở ra, khung chat với nhỏ bạn đã tràn đầy tin nhắn.
【Tin nóng đây tin nóng đây! Anh tôi tối không về nhà!】
【Mẹ tôi đã bắt đầu đốt nhang cầu Phật, mong rằng anh đêm ở nhà phụ nữ nào đó .】
【 lẽ cây sắt trăm năm không nở hoa cuối cùng cũng đơm nụ? Trời ơi trời, cậu nói thử xem đối phương có biết anh tôi là cây sung không có trái không vậy?】
Cây sắt, sung, hoa với quả gì… tôi còn chưa kịp phản ứng.
tin nhắn tiếp theo đã tới:
【Tôi có cảm giác tôi đoán anh tôi đêm ở đâu .】
Tôi bỗng căng thẳng.
【?】
【Lâm Nghệ.】
tên xa lạ khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại khựng lại vài giây.
Lạc giải thích:
【Là bạn học lớp võ của anh tôi hồi trước, siêu ngầu luôn, võ giỏi không thua gì anh đâu.】
【Cậu không biết chứ, nhìn có vẻ bất cần nhưng ra anh tôi cực kỳ nguyên tắc, có chút “khiết phích đạo đức” nữa kìa. Tôi chưa từng anh thân với gái nào, người duy nhất chơi thân là chị Lâm Nghệ đó.】
【Lần này về cũng chỉ liên lạc với mỗi chị , không chị còn đây nữa?!】
Tối bảo là không có hẹn.