Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tôi và chồng tôi – Lý Kiến Văn – đều là những đứa lớn thị trấn nghèo, đổi đời nhờ học giỏi.
Nhà tôi trọng nam khinh nữ, nếu không nhờ người ngoài giúp đỡ, chắc tôi chẳng thể học hết đại học.
Còn anh, quê nằm sâu vùng núi hẻo lánh, gia cảnh còn khốn khó hơn tôi nhiều. Cũng nhờ các mạnh thường quân tài trợ, anh mới có cơ hội bước vào giảng đường đại học.
Tốt nghiệp xong, hai đứa quyết định ở lại thành phố lập nghiệp, đầu lại con số không.
ấy nghèo đến mức chỉ dám thuê chung một căn phòng trọ dưới tầng hầm, giá chỉ 300 một tháng. Tôi ngủ trên giường, anh nằm đất.
Rồi một đợt chấn chỉnh thị trường nhà thuê khiến toàn bộ tầng hầm giá rẻ niêm phong. Chúng tôi chủ nhà đuổi đi lúc nửa đêm, xách hành lý đứng bên đường, người đầy vết muỗi cắn mùa hè nóng hầm hập.
Hai đứa ngồi co ro dưới cột đèn, chia nhau gói mì khô tám hào ăn tạm.
Lúc đó, Lý Kiến Văn nhìn tôi, mắt đỏ hoe giọng lại rất chắc chắn:
“Hân Hân, có một anh mua được nhà ở thành phố .”
“Đến lúc đó, mình có một mái nhà thực sự, không có thể đuổi chúng ta đi nữa.”
“Anh hứa với em, không để em chịu thêm một chút ấm ức nào…”
hôm đó trở đi, chúng tôi dứt khoát không thuê trọ nữa, mà cắn răng mua lại một chiếc xe Wuling cũ giá rẻ.
Ban đi làm, ban đêm lái xe ra chợ đêm dựng sạp bán hàng. Mệt thì thay phiên nhau nằm co xe ngủ tạm một lát.
Cơm nước cũng giản tiện đến mức tột cùng – chỉ có mì sợi luộc với nước trắng, không dầu không gia vị.
Tắm rửa giặt giũ thì tranh thủ đến những nhà vệ sinh công cộng miễn phí.
Cứ thế, chúng tôi cắn răng chịu đựng suốt trời, cuối cùng cũng gom đủ tiền đặt cọc mua nhà.
Ở cái thành phố đất chật người đông , tôi và Lý Kiến Văn rốt cuộc cũng có được một chốn nhỏ gọi là “nhà”.
Chỉ là một căn hộ cũ kỹ 89 mét vuông, nằm trên tầng không có thang máy.
với hai đứa ngủ dưới hầm, ăn mì gói tám hào, thì đó là thiên đường rồi.
2.
Ở trước, ngay khi tin tôi và Lý Kiến Văn mua được nhà ở thành phố, ba mẹ chồng lập tức khoe khắp làng.
Không cần biết quê có dịp thành phố, họ đều gọi điện bảo vợ chồng tôi ra đón tiếp tận tình.
Họ chưa bao giờ nghĩ đến việc: chúng tôi ở thành phố chỉ là những người lao động bình thường, mỗi tháng còn đang nai lưng trả gần tám nghìn tiền vay mua nhà.
Làm gì có dư dả thời gian và tiền bạc để đón tiếp họ hàng kéo quê ?
Chưa dừng lại ở đó, mẹ chồng còn bày ra một ý tưởng “vĩ đại”: bảo người thân dưới quê gửi hết con cái thành phố nghỉ hè.
Ngụ ý của bà thì khỏi phải đoán:
“Vợ chồng tụi bây rảnh rỗi, thì lo dẫn nhỏ đi vòng quanh thành phố đi chớ.”
Thử nghĩ xem, đột ngột có bảy đứa nhỏ kéo đến nhà, ăn uống ngủ nghỉ lo?
một mùa hè tốn bao nhiêu tiền?
Mà đâu chỉ là ăn no mặc ấm. Bà còn chỉ định sẵn lịch trình du hí:
Phải dẫn nhỏ đi Disneyland, đi tháp Đông Phương Minh Châu, đi Bến Thượng Hải, đi bảo tàng, khu công nghệ cao…
ấy địa điểm, chỉ thôi cũng thấy tiền bay sạch khỏi ví. Với thu nhập của hai đứa lúc đó, đến nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Huống hồ, tôi với Lý Kiến Văn chưa chăm . Bảy đứa con, lỡ đứa nào té trầy tay, hay lạc mất giữa chốn đông người…
Lúc đó, chúng tôi biết lấy gì để ăn với cha mẹ tụi nhỏ?
trước, tôi nhẫn nại phân tích vấn đề một cho Lý Kiến Văn .
Anh cũng thấy việc rước về nhà là gánh nặng lớn, chi phí cao, rủi ro cao. cùng, anh lựa chọn đứng về phía tôi, chối mẹ.
về , anh lại đầu oán hận tôi.
Oán tôi là tôi khiến anh bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền khủng, nổi tiếng toàn mạng, lật đời đổi số.
Thế nên…
, Lý Kiến Văn – tôi không ngăn cản anh nữa.
3.
Dòng suy nghĩ cắt ngang khi chồng tôi hỏi lại ý kiến. Tôi lập tức nở nụ cười nhẹ:
“Đó là người nhà anh, anh tự quyết định là được.”
xong, tôi đứng dậy, đầu thu dọn hành lý.
Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi:
“Khuya thế rồi, em dọn đồ làm gì?”
Tôi nhéo mạnh vào đùi mình một cái, cố nén cảm xúc, đôi mắt đỏ hoe, giọng khản đặc nghẹn ngào:
“Ban đầu em không định cho anh biết, sợ anh lo… nghĩ lại, vẫn nên báo một tiếng thì hơn.”
“Ngoại cao huyết áp phải nhập viện, mẹ bảo em tranh thủ về thăm.”
Tôi là do bà ngoại nuôi lớn, chuyện Lý Kiến Văn biết rõ. tôi bà ngoại bệnh, anh ta khựng lại, gật đầu, đó cắn răng chuyển khoản cho tôi 500 .
“Dạo công ty bận, anh không tiện xin nghỉ.
Em về quê một chuyến đi.
Cầm lấy 500 , mua ít trái cây cho bà.”
Tôi cúi đầu nhận lấy 500 , lòng thì âm thầm cười lạnh.
trước, tôi thật sự tin rằng mình cưới được một người đàn ông biết tính toán, biết tiết kiệm – kiểu “chồng nhà người ta” điển hình.
anh ta luôn dè sẻn khi chi tiêu cho tôi và gia đình tôi, tôi ngây thơ nghĩ: “Chắc anh ấy chỉ là người sống thực tế, biết vun vén lo xa.”
mãi về tôi mới hiểu, cái gọi là “tiết kiệm” của anh ta chỉ áp dụng với tôi và người thân của tôi.
Còn với bố mẹ, anh chị của anh ta, với họ hàng dưới quê? Anh ta hào phóng đến mức khiến người ta nghẹn họng.
thứ hai khi cưới, mẹ chồng bảo sửa lại nhà cũ ở quê.
Không một lời do dự, Lý Kiến Văn liền chuyển hết 50.000 – số tiền hai vợ chồng chắt bóp dành dụm để chuẩn sinh con – cho bà.
thứ ba, tôi đề nghị đầu kế hoạch có em bé. Vừa mới tích góp được 20.000 …
Thì mẹ chồng lại :
“Anh của con thi trượt cấp hai, cho nó học trường tư, thiếu đúng 20.000 học phí.”
Và đương nhiên, lần đó Lý Kiến Văn cũng chẳng chần chừ một giây, chuyển nguyên vẹn 20.000 cho anh trai mình – không bớt một xu.
Chưa kể, cứ đến mỗi dịp lễ Tết, mẹ chồng lại luôn miệng khoe rằng con trai bà là cử nhân đại học danh giá, lại còn mua được nhà ở thành phố – là niềm tự hào sáng chói nhất làng.
Và “thể diện”, mỗi lần về quê, bà đều Lý Kiến Văn mua thuốc lá xịn, rượu ngon, rồi quà cáp đủ loại để biếu người một họ hàng.
Cứ thế, mặc cho hai vợ chồng tôi đầu tắt mặt tối kiếm tiền, dè sẻn đồng cắc để tích cóp…
Chỉ cần về quê một chuyến ăn Tết, thì số tiền tích góp của chúng tôi cũng bốc hơi sạch .
Giờ ngồi nghĩ lại, tôi thấy may mắn đó quá nghèo nên chưa sinh con.
Bởi nếu có con, chắc tôi chẳng dứt ra được sớm vậy.
Ít ra, khi ly hôn với Lý Kiến Văn, tôi cũng không còn gì để tiếc nuối.
4.
, tôi không tiếng ngăn cản nữa, và đúng dự đoán, Lý Kiến Văn không tiện chối mẹ.
Hai , anh trai và chị dâu của anh ấy dắt theo hai đứa con của họ.
Em gái chồng thì gửi ba đứa nhỏ, còn anh họ bên nội thì nhờ vả đưa thêm hai đứa con.
Anh họ bên ngoại cũng không chịu kém cạnh, gửi theo một đứa con trai.
Cộng thêm bố mẹ chồng và em gái chồng, tổng cộng mười hai người rồng rắn kéo tới, chen chúc căn nhà chỉ rộng vỏn vẹn 89 mét vuông của chúng tôi.
Vừa bước vào nhà, thấy tôi không có ở đó, mẹ chồng lập tức cau mày:
“Kiến Văn, vợ con đâu rồi?
Không phải biết có khách nên đi chợ rồi đấy chứ?”
“Mau gọi cho nó, bảo mua tôm hùm, cua biển, rồi mấy món nhỏ thích ăn gà rán, hamburger, mua nhiều vào.”
“ nhà có một lần, vợ chồng tụi bây đừng có keo kiệt quá, mất mặt họ đấy.”
vậy, Lý Kiến Văn cười gượng, có chút lúng túng:
“Mẹ, Hân Hân về quê thăm bà ngoại rồi, không có ở nhà…”
“Cái gì? Nó không có nhà á?
Vậy mấy tới nấu cơm, giặt đồ?
đưa mấy đứa nhỏ đi ?”
Anh ta vội vã trấn an:
“Để con đặt đồ ăn ngoài cho mọi người ăn trước.
Dẫn tụi nhỏ đi thì con lo.
Còn Hân Hân bảo là về quê thăm bà, chắc vài hôm là về thôi.
Mẹ chịu khó mấy , đợi Hân Hân về rồi, con nhất định bảo cô ấy chăm sóc mẹ chu đáo.”
chồng tôi vậy, mẹ chồng miễn cưỡng chấp nhận.
trước, Lý Kiến Văn tưởng rằng chỉ cần lo ba bữa cơm, không để đói là coi xong nhiệm vụ.
rất nhanh thôi, anh ta nếm mùi “địa ngục” của việc nhà có bảy đứa con.
Chuyện ăn uống còn là phần đơn giản nhất. Mấy đứa nhỏ đều thích đồ ăn nhanh, nên anh ta gọi hamburger, gà rán, khoai tây chiên, nước ngọt — nấy đều vỗ tay khen ngon, cực kỳ hài lòng.
vừa ăn xong, vấn đề mới lại đầu.
Ba đứa đang học cấp hai chạy tới hỏi:
“Nhà có tay cầm game không chú? Tụi cháu .”
Hai đứa học lớp 4–5 cũng đua nhau đòi:
“Cháu Eggy Party! Chú có iPad không?”
Còn hai đứa lớp 1, thấy màn hình TV bà nội chiếm mất để coi phim, liền khóc lóc om sòm:
“Cháu xem hoạt hình! Cháu xem Baby Shark cơ!”
một hồi dỗ trái dỗ phải, cuối cùng mới tạm ổn được con… thì lại tới phe người lớn đầu có vấn đề.