Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tôi là phó của một sạn.
Trong đợt tuyển nhân viên mới này, người tôi ngứa mắt nhất chính là cô lễ tân tên Vương Văn.
Không làm việc chậm chạp, còn bày trò khôn vặt.
Dì Trương bên bộ phận vệ sinh đã không dưới một bắt gặp cô ta lấy cớ đi vệ sinh để trốn vào nhà vệ sinh xem phim, nghịch điện thoại, mỗi đều là ngồi lì cả nửa tiếng trở .
Tôi cũng hiểu, người trẻ bây giờ ham chơi, khó tập trung. Nhưng dù gì cũng đã ra đời đi làm, cũng nên có một tí ý thức cơ bản của dân làm thuê.
editor: bemeobosua
Vì vậy tôi đã trừ điểm hiệu suất của cô ta, còn gọi tên phê ngay tại cuộc họp tuần. Tôi cảnh cáo luôn, nếu còn dám lười nhác trốn việc nữa thì tôi không nể mặt.
Dĩ nhiên, Vương Văn mặt mày cau có, bực bội trong lòng. lưng thì buôn chuyện mấy đồng nghiệp khác, bảo tôi là “sư thái tuyệt tình”, cứng nhắc, chẳng chừa ai tí đường lui.
Vì ả xinh, mấy nam đồng nghiệp cũng hùa theo phụ hoạ. Một hội tụ lại giờ nghỉ trưa để thi nhau nấu xói tôi, cười đùa như đúng rồi.
Thấy vậy, tổng còn tìm tôi nói chuyện riêng, bảo tôi nghiêm khắc quá sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa các đồng nghiệp.
Tôi tĩnh ông ta, đáp:
” Nếu tôi chịu trách nhiệm kỷ luật và chấm công, vậy đương nhiên công bằng, thẳng thắn.”
” Anh nói tôi xử phạt Vương Văn nặng ? Thế anh có nghĩ đến cảm giác của những người khác không? Một ngày cô ta chui vào toilet bảy tám , nào cũng cả nửa tiếng, vậy có công bằng những người khác làm thay phần của cô ta không?”
ấp úng:
” Thì… thì trừ lương thì trừ, nhưng có cần phê trước mặt mọi người không? Làm vậy mất mặt cô ấy quá còn gì…”
Tôi anh ta, không đáp. Nội tâm đã chán đến chẳng buồn tranh luận.
Không hiểu cái vẻ “ấm áp dịu dàng” này của anh ta là diễn ai xem nữa.
Lúc cần xử phạt thì không xử, đợi đến khi mọi thứ rối tung, bị cấp trên hỏi đến thì mới cuống cuồng sửa sai à?
Hắn làm kiểu này, tôi nghi là đi cửa mua ghế về ngồi chứ chẳng làm thật.
Càng nghĩ, mặt tôi càng lạnh.
không nói nổi tôi, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, đành quay lại làm việc của mình.
là, đúng lúc tôi chuẩn bị bước vào thang máy, thì bất chợt thấy tiếng phía , than thở ai đó:
” Tôi cũng muốn bênh giúp em, nhưng em cũng đấy, Lê tính tình là vậy rồi…
Tôi mồn một, khẽ cười lạnh.
lắm, lấy tôi ra làm người xấu, còn hắn thì đi lấy lòng người ta.
Có điều, người ta có cảm kích không thì chưa chắc .
Vì tôi rất , Vương Văn cùng lúc “mập mờ” ba người đàn ông trong sạn.
Hắn thích làm “ch.ó liếm” thì cứ việc.
Dù sao thì… “bạn thân chức chính thất” xưa nay vẫn là kỳ tích trong truyền thuyết.
2.
Chiều nay bộ phận hậu cần nhận liền năm cái đánh giá 1 sao, khiếu nại dồn dập.
Sếp lớn trên kia gọi điện xuống truy gắt, hỏi có chuyện gì xảy ra.
Tôi chính, cái tên “ấm áp dịu dàng”, đi soi từng dòng đánh giá, phát hiện ra một điểm trùng lặp ràng đến đáng ngờ:
Ban đêm gọi xuống quầy lễ tân hoài không ai bắt máy.
Tôi lập tức gọi kỹ thuật kiểm tra hết toàn bộ hệ thống máy nội bộ, từng cái điện thoại trong phòng , đến cả tổng đài ở quầy lễ tân.
[ – .]
Tất cả hoạt động thường. Không có máy nào ch,ết sóng rớt dây.
Vậy mấy hôm , đánh giá 1 sao vẫn tiếp tục nhỏ giọt đổ về, nội dung thì vẫn y xì đúc: gọi không được.
Lạ thiệt.
Để điều tra tới cùng, hôm đó tôi làm xong ca ngày liền ở lại sạn, cố tình chờ tới nửa đêm xem thử có mấy cái điện thoại hư lúc mặt trời đi ngủ không.
Ai ngờ tôi lại chứng kiến cảnh tượng không thể tin nổi, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp… ngốc bạch ngọt.
Tôi thấy tận mắt Vương Văn, cô nàng tự phong là “ngốc bạch ngọt”, thản nhấc cái ống của tổng đài rồi úp ngược nó xuống bàn.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy não mình teo lại như hạt đậu, mắt trợn đến muốn lòi con ngươi.
Tôi bước tới thẳng thừng, tóm lấy cô ta, giọng lạnh như đá tảng:
” Cô mình làm gì không?”
” Tôi anh đã truy tìm suốt bốn ngày, còn tưởng là hệ thống có lỗi. Cuối cùng hóa ra là cô cố tình chặn hết cuộc gọi đến từ phòng !”
” Cô nghĩ gì trong đầu vậy? Có hậu quả nghiêm trọng đến nào không?”
” Cô bóp đau tôi rồi đó!”
Cô ta giãy ra, mắt đỏ hoe như sắp khóc, thổi thổi cổ rồi nặn ra vẻ mặt oan ức đến tận trời xanh:
” Tôi có làm gì anh mắng tôi!”
” Tôi có chặn ai gọi!”
” Tôi thấy ống dơ quá nên cầm tí thôi. Làm gì dữ vậy, vu oan tôi à?”
editor: bemeobosua
Vu oan?
Thấy mấy nhân viên khác bắt đầu bu lại hóng, tôi dứt khoát ném cô ta một cái “dao gọt táo”:
” Cô nói tôi vu cô, rằng cô ống đúng không?”
” Vậy hỏi: giấy ? khăn ? là giẻ ?”
” Trên cô trống trơn, kiểu gì? cô kiểu… thổi hơi rồi chùi bằng áo? Thế thì đúng là tôi hiểu lầm cô rồi, xin lỗi nhé, tiên nữ hàng thật!”
” Cô!”
Cô ta nghẹn họng, mắt đỏ lừ trừng tôi, là cãi không lại nên chuyển sang chiêu classic: im lặng rưng rưng nước mắt.
Môi mím lại, mắt long lanh, ngồi thút thít một góc như thể tôi mới làm gì tổn thương cả nhân loại.
Mấy đồng nghiệp đứng xem thấy tôi nghiêm mặt còn cô nàng thì yếu ớt như hoa trong mưa, bắt đầu cố can ngăn:
” Có khi là hiểu nhầm thôi …”
” Ai chả từng mắc lỗi…”
Tôi quét mắt một vòng, ánh lạnh đến mấy cái thiện chí kia teo lại như cá khô.
Rồi tôi quay lại cô nàng “mỹ nhân ngốc” kia, nhếch mép cười mỉa:
” Cô tưởng mình ở trong truyện ngôn tình hả?”
” Trước khi diễn vai “bạch liên hoa vô tội”, cô có thể ngước cái trần nhà giùm cái không?”
” Trên đầu cô có ba cái camera. Một cái còn chiếu thẳng vào quầy lễ tân.”
” Cô làm cái gì, nó có thể quay từng động tác. Không ai rảnh thời gian để đi vu khống cô cả.”