Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
18
Tôi cùng Diệp Trạch Thần xem phim, rồi đến một nhà hàng kiểu Âu.
Tối hôm , chúng tôi chụp ảnh chung.
Tôi đăng một bài story chín tấm ảnh kiểu lưới 3×3, để Hạ An xem .
Quán cà phê ngoài cổng trường.
Diệp Trạch Thần hỏi tôi: “Chiêu này có tác dụng không?”
Tôi hơi thấp thỏm: “Không nữa.”
Anh ấy nói: “Dù thì, cũng chúc em thành công.”
“Như vậy anh sẽ bớt thấy tội lỗi hơn.”
Thật là người thành thật.
Một tiếng trôi qua sau khi đăng story, không có chút động tĩnh nào.
Tôi đứng dậy: “ trường thôi.”
Ngay lúc , cánh cửa quán cà phê bị ai đẩy ra.
Hạ An vội vã vào.
Anh thấy tôi, không nói một lời liền nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài.
Tôi quay đầu lại Diệp Trạch Thần, nở nụ cười đắc ý.
Cậu ấy giơ tay làm dấu “cố lên” với tôi.
Hạ An siết chặt cổ tay tôi, lực không nhẹ.
Tôi giả vờ không hiểu: “Anh Hạ An, anh lại đột nhiên tới vậy?”
Anh thở hổn hển, kéo tôi vào một con hẻm vắng người.
“Em đang hẹn hò với cậu à?”
“ chưa.” Tôi chăm chú quan sát biểu cảm của anh.
Cảm giác anh sắp khóc đến nơi rồi.
Giây tiếp theo, anh nâng mặt tôi lên, hôn xuống.
Ban đầu nụ hôn nhẫn nại và kiềm chế.
Nhưng khi tôi dè dặt đáp lại, anh lập tức biến nó thành một nụ hôn dữ dội và cuồng nhiệt.
Hạ An ôm chặt tôi vào lòng, dịu dàng nói: “Phi Phi, anh thật sự không chịu nổi khi thấy em yêu người khác.”
“Cứ như có ai đang giết chết anh vậy.”
“Anh thích em. Làm gái anh nhé?”
Khóe môi tôi cong đến tận trời.
Cho anh giả vờ này.
Giờ thì cuống rồi .
19
Tôi và Hạ An chính thức yêu nhau.
Khi là anh hàng xóm, anh đã đối xử tốt với tôi.
Giờ trở thành trai tôi, anh lại càng dịu dàng gấp bội.
Anh là một tên “nghiện hôn”, lúc nào cũng muốn hôn tôi.
Tôi hay lôi chuyện cũ ra trêu anh.
“Ngày xưa anh toàn nói những câu lạnh lùng vô tình!”
Anh ôm tôi, dỗ dành: “Anh sai rồi, em yêu.”
Chết thật.
Tôi lại hỏi: “Hồi hè em nắm tay em, anh chẳng phản ứng hết?”
“Anh để lòng đấy , nhưng anh cậu là người ở khu bên cạnh, anh từng thấy cậu hôn trai.”
“…”
Hóa ra cách làm rồi, là vận dụng sai thời điểm.
20
Hạ An nghỉ việc, quyết khởi nghiệp.
Tôi hỏi: “Bất ngờ vậy luôn hả anh?”
Anh lật xem tài liệu trả lời:
“Thật ra lúc học cao học anh đã có ý rồi, nhưng cần làm quen với thị trường nên mới chọn làm trước.”
Tôi số dư tài khoản ngân hàng của mình.
“Anh Hạ An, mở công ty tốn lắm.
lì xì của em năm mươi ngàn, có cần dùng tạm không…”
Anh dừng tay, nghiêng đầu dựa lên vai tôi rồi cười khẽ:
“ gái anh là ngoan ghê.”
“Nhưng anh có rồi.”
“Có rồi mở công ty?”
“Phải kiếm thật nhiều , để cưới em.”
Mặt tôi đỏ bừng lên.
Thật ra nửa câu sau của tôi là “có cần mượn trước không”.
Thời gian đầu khởi nghiệp, Hạ An bận.
Mỗi gặp nhau, anh đều mệt mỏi tựa đầu vào vai tôi, lý do chính là: “Sạc pin.”
21
Chu Di quan tâm đến chuyện “anh Hạ An có ổn không”.
“Bọn em chưa… à?”
“Anh Hạ An có như trên mạng nói, qua 25 là như 65 không?”
Tôi cẩn thận nhớ lại mấy gần gũi.
“Không giống đâu.”
“Mỗi anh đều tự vào phòng tắm.”
Nhưng thật ra tôi cũng hơi thắc mắc.
Nhiều lúc cứ tưởng đã đến cuối cùng, vậy Hạ An kiềm chế, dừng lại.
Kỳ nghỉ lễ 1/5, một nữa căn hộ lại “súng lên nòng”.
Lúc Hạ An vào phòng tắm, tôi kéo tay anh lại hỏi:
“Anh Hạ An, anh… không à?”
Anh nhướn mày tôi.
…
Hôm sau, tôi nhắn tin cho Chu Di:
【Xác minh rồi, .】
Chu Di: 【Thế thì tớ yên tâm rồi.】
22
Lên năm ba, công ty của Hạ An đã vào guồng ổn .
Tình cảm giữa chúng tôi vững chắc và ngày càng ngọt ngào.
Anh ngày nào cũng tập gym, cứ như có KPI phải hoàn thành.
Không thể phủ nhận, cảm giác khi chạm vào là tuyệt vời.
Nhưng cũng đâu cần tập suốt vậy .
Tôi đem thắc mắc lòng hỏi anh.
Hạ An ôm lấy eo tôi, làm nũng:
“Phải giữ thể lực, giữ trẻ trung.”
“Dù anh cũng hơn em tám tuổi.”
Thì ra là lý do này.
Tôi khen: “Anh đẹp trai thế, mỗi anh cùng em trường, người đều tưởng anh là sinh viên đại học đấy.”
“Thật à?”
“Thật , có người đòi xin info của anh nữa kìa.”
“Em bảo với cô ấy: Đây là của em, không cho.”
Hạ An bị tôi chọc cười.
“Ừ, anh là của em.”
Nhưng sau anh tiếp tục tập luyện mỗi ngày.
Bàn tay tôi là có lộc.
23
Kỳ nghỉ hè nhà, tôi dự sẽ thú thật với bố mẹ chuyện giữa tôi và Hạ An.
Tôi lựa lời mở đầu: “Bố mẹ, nếu sau này con quen một người lớn hơn con nhiều tuổi, bố mẹ có phản đối không?”
Bố tôi đang gọt táo, làm hỏi: “Nhiều tuổi là bao nhiêu?”
Tôi suy nghĩ rồi đáp: “Khoảng mười tuổi ạ.”
Tôi cố tình nói quá lên để hạ thấp kỳ vọng, lát nữa bố mẹ hơn có tám tuổi chắc sẽ dễ chấp nhận hơn.
Không ngờ bố mẹ lại liếc nhau, ánh đầy ẩn ý.
Mẹ tôi buột miệng: “Hạ An hơn con tám tuổi đâu có tới mười.”
Tôi sững sờ, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Mẹ, ai nói đến anh Hạ An đâu?”
Bố tôi đưa miếng táo đã gọt cho tôi:
“ rồi, đừng giả vờ nữa, bố mẹ lâu rồi.”
Hóa ra một năm trước, Hạ An đã chủ động đến gặp bố mẹ tôi để nói rõ mọi chuyện.
Mẹ kể, anh mang theo nhiều quà cáp đắt đến nhà, giống như một đứa trẻ phạm lỗi đang mong tha thứ.
Mẹ tôi nói nhẹ tênh: “Có đâu , lớn hơn tám tuổi thôi .”
“Anh Hạ An nhà con thì bố mẹ bé đến lớn, đẹp trai giỏi giang, bọn không phản đối.”
“Bọn lo là hai đứa đến với nhau vì cảm xúc nhất thời, sau chênh lệch tuổi tác có thể tạo ra khác biệt trải nghiệm sống, dẫn đến rạn nứt.”
Tôi hỏi: “Vậy lúc anh Hạ An nói ?”
Bố tôi đáp: “Nó nói không phải vì mới mẻ hết, con là cô gái đầu tiên nó thích, cũng là người duy nhất nó yêu cả đời này.”
Tôi nghe nước muốn trào ra.
Tối hôm , tôi nằm lòng Hạ An, giọng trách móc: “Tại anh không nói với em?”
Anh hôn nhẹ lên trán tôi:
“Vì đầu đến cuối luôn là em dũng cảm tiến phía anh, dù bị anh chối bao cũng chưa từng lùi .”
“Đến lúc anh quyết ở bên em, anh đã âm thầm hứa, nay sau mỗi đều do anh chủ động tới.”
“Cảm ơn em, Phi Phi.”
“Cảm ơn em đã không bỏ anh.”
24
Khi Hạ An đưa tôi ra gia đình.
Dì Dương nắm lấy tay tôi, áy náy nói: “Năm Hạ An xem , dì kể với con, chắc con buồn lắm nhỉ?”
“Dì không con thích nó, nếu thì nhất sẽ không nói như vậy.”
Tôi ôm lấy dì, không kìm nước .
Chú Hạ thì vui vẻ nói: “Giờ thì tốt rồi, hai nhà chúng chính thức là thông gia.”
Sau khi tốt nghiệp đại học, Hạ An cầu hôn tôi.
Chúng tôi tổ chức đám cưới trên một hòn đảo nhiệt đới ở nước ngoài.
Tôi thường nhớ lại cô gái mười sáu mười bảy tuổi của năm ấy – dũng cảm, thẳng thắn, chẳng hề do dự.
Hơn tám tuổi thôi .
Thì đã .
Bây giờ, tôi nghĩ y như thế.
Hết