Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Từ đêm đó, tình rõ ràng thay đổi, ánh thường mang theo nét u buồn.
Nghe đám nha hoàn phủ nói, vì hoàng thượng đã định ngày đón An Dương quận chúa nhập cung.
tình tốt, liền ít khi tìm đến ta, mấy ngày liền thấy bóng dáng hắn phủ.
Có tới phủ gửi thiệp mời, quản gia đều trả lời rằng gia đang vất vả lo chính sự tại nha môn.
Ai ngờ cuối lại bị ta khiêng từ Vạn Hoa Lâu trở về.
Ta nghĩ cũng đúng thôi, gia ăn chơi hắn, có công vụ mà phải bận chứ?
ngờ rằng, hắn lại si tình với An Dương quận chúa đến mức phải vào hoa lâu giải sầu.
Tối hôm đó, hắn đột nhiên lại gọi ta đến hầu hạ, chiếc đình nhỏ sân, hắn bảo ta giải sầu.
Để hợp cảnh, ta cầm tu hơi cạn sạch, khiến hắn có sững , ngọn nến hắn lấp lánh ánh sao.
Hắn ấn tay miệng ta, khẽ :
“ này nặng lắm, chậm thôi.”
Ta thầm nghĩ — này thì làm khó được khối ma ta chứ?
Lại liền ba , ngẩng nhìn hắn đầy đắc ý.
Hắn hôm nay có vẻ trạng đặc biệt tốt, thấy ta vậy khẽ, rồi cũng ngụm.
“Tiểu trư, ngươi từng có lòng chưa?”
Hắn chống cằm, nhìn ta.
Ta lắc :
“Ta bệ , sao lại có lòng được?”
“Thế… trước khi thành bệ thì sao? Có ai ngươi từng thích ?”
“ nhớ rõ nữa, ta hoàn toàn có ký ức trước khi thai cả.”
Hắn nhìn ta thật lâu, than nhẹ:
“Vậy thì tốt.”
Ta lại thêm hai , trước đã bắt loáng thoáng ba bóng lắc lư qua lại, nghe giọng nói hắn vẫn văng vẳng bên tai:
“Vậy ngươi, có muốn thử thích bản ?”
óc ta cơ bản chẳng thể suy nghĩ được lời hắn nói:
“Thử thế nào?”
Hắn thấp giọng, nâng , dụ dỗ:
“Muốn nữa ?”
Ta gật lia lịa, định đưa tay ra lấy, hắn lại ngửa cạn, vẫn còn .
Chẳng hiểu nghĩ thế nào, ta chống tay ngồi dậy, nâng mặt hắn, áp mình hắn.
hắn lóe tia vui sướng pha tiếc nuối, thoáng chốc rồi biến mất chưa từng tồn tại.
Ta liếm , :
“Ngon thật.”
Rồi lập tức đổ gục xuống mặt bàn .
Sáng hôm sau, quản sự ôm bất lực — chiếc bàn viện , biết bị thứ đập vỡ mất .
Ta cố gắng nhớ lại, chuyện đêm qua gần còn đọng lại , lờ mờ nhớ bản thân có .
Nhưng trạng lại tốt thấy rõ, hắn bảo muốn đưa ta ra ngoại thành du xuân.
Ta bày tỏ sự nghi ngờ — ai lại đêm canh ba đi du xuân, huống hồ còn lôi cục ta theo ?
Thế , ta, , vài thị vệ tuỳ tùng, dở hơi dở dở, đêm lang thang rừng núi.
Giả lúc ấy có ngoài bắt gặp, chắc chắn sẽ tưởng mình gặp quỷ.