Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không rõ đi bao lâu, trong rừng bỗng hiện một ngôi đạo quán nhỏ, tiểu đồng trước cửa dường đã chờ sẵn từ lâu, cung kính thi lễ chỉ cho một mình bước vào.
Ta ngồi ngoài đạo quán, buồn chán chết, mãi khi trời dần rạng sáng, mới từ trong bước .
Vốn định hỏi hắn vào trong làm , nhưng quầng xanh mắt hắn, đành thôi không mở .
Thế nhưng vừa xuống chân núi, liền bắt gặp một nữ tử ăn vận rách rưới gào khóc giãy giụa đất, bên cạnh hai ba kẻ hành khất, vừa đẩy nàng , vừa cào đất thứ đó.
“Đừng nữa! Cầu xin các ngươi, đừng nữa!”
Nữ tử gào rát cả cổ họng.
Ta không nhịn được, định bước kéo họ , thì giữ chặt tay ta:
“Đừng xen vào.”
Ta không hiểu:
“Bọn họ ức hiếp nàng ta, gia không ?”
Hắn dời mắt đi nơi khác, hiệu cho thị vệ gọi xe ngựa tới:
“Chuyện không quản nổi. Cứu một ? Còn kế tiếp?”
Trên xe ngựa, cuối cùng ta không nhịn được:
“Vừa bọn họ cái vậy? gia là hoàng thân quốc thích, không thể quản ?”
ta:
“Là thi thể mới chôn.”
Tim ta khựng .
Chỉ một câu nói, đã khiến ta hiểu hết.
Không khí trong xe trở nên tĩnh lặng.
Vào trong , ta vô thức vén rèm xe ngoài — những con đường chưa từng khi trời sáng, giờ ánh trăng rộn rã, nhạc ca không dứt.
Ngoài dân đói dặt dẹo, kẻ đổi con ăn.
Trong đèn hoa rực rỡ, rượu thịt thừa mứa.
Màn đêm ấy, chua xót.
Đêm hôm sau, dẫn ta lầu cao nhất kinh , bảo ta cùng hắn ngắm .
Khung cảnh chút… lãng mạn.
Thế nhưng hắn nói sét đánh ngang tai.
“Tiểu trư, muốn tạo phản.”
Giọng hắn bình thản hỏi ta muốn ăn .
Ta không phải đáp thế nào, hình hắn chẳng cần ta đáp, cứ thế nói tiếp:
“Ngươi đó, ngay chân hoàng còn loạn vậy. Nhị ca của ta, hắn không xứng làm hoàng đế.”
“Huống chi…”
Hắn xoay đầu ta:
“ muốn vì một , tiếp tục gìn giữ đại nghĩa trong lòng đó.”
Đêm ấy, gió mát khẽ lướt qua.
trời lấp lánh, sáng mờ.
đứng bên lan can, áo mỏng phất phơ, trông tùng cô độc nơi vách đá.
Trong lòng ta bỗng dâng cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Trong đầu, lờ mờ vang một âm thanh – tiếng ai đó gọi tên một .
Ta kéo nhẹ vạt áo hắn, do dự mở :
“ gia… … ‘ ’ là ai không?”
Đáy mắt xẹt qua một tia xúc cảm, ta chưa kịp rõ, hắn đã khẽ nhướng mày:
“ không nào cả, chỉ tiểu trư.”
giỡn ta.