Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dân làng đều trêu: “Ô, lần tiên thấy Châu xuống ruộng đấy!”
Mợ cất giọng oang oang: “Nuôi mấy năm, giúp tôi làm tí việc phải chuyện nên làm à!”
Từ đó , kỳ nghỉ hè tôi không bố mẹ ruột nữa.
Mợ tuy mấy khi nở nụ cười với tôi nhưng mỗi dịp Tết, đều sắm tôi một bộ đồ mới.
Khác hẳn bố mẹ ruột, suốt năm năm, tôi toàn mặc lại đồ của hai chị để lại.
Quần thủng mấy lỗ cũng buồn đổi tôi cái mới.
Ai tốt ai xấu, tôi vẫn phân biệt được.
Năm tôi tốt nghiệp tiểu học, anh hai thi đậu vào cấp ba.
Anh cả gửi hai nghìn tệ, để làm học phí anh hai.
Anh cả làm việc trong xưởng rất cực khổ, lương cũng không cao, hai nghìn tệ quả số không nhỏ.
Năm ấy, anh cả vừa tròn hai mươi, mợ bắt sốt ruột chuyện cưới vợ anh.
Anh cả luôn không cần gấp.
Đêm khuya, mợ khóc kể với cậu: “Trong có , lại hai đứa đi học, làm có cô gái nào ưng, lẽ định vậy cả đời?”
Cậu dỗ dành: “ vẫn nhỏ mà, phải anh cũng hai mươi ba mới lấy em sao.”
“Nhỏ mà nhỏ, bạn bè giờ có người đã hai đứa đó.”
Anh hai học cấp ba nội trú.
Lớn , tính tình anh ấy cũng chín chắn hơn.
Hồi đó, trào “phi chính thống” đang rất thịnh hành.
Mỗi khi tan học, cổng luôn có một đám trai gái nhuộm vàng, tai đeo đầy khuyên, mắt quầng đen sì.
Tôi thường vòng tránh đi đường khác.
Nhưng hôm cuối cùng Quốc khánh 1/10, vì bận dọn vệ nên tôi trễ, bị một cô gái đàn chặn lại.
Cô ta nhai kẹo cao su, giật tôi, hỏi: “Có không?”
Tôi liều mạng lắc .
“Thế thì cắt b.í.m đi, cũng đổi được ít .”
Cô ta lôi tôi phía tiệm cắt gần đó, đúng lúc ấy, một giọng nam vang dội cất : “Các người đang làm đó?”
5
Anh hai đạp xe đạp lao một cơn gió ùa tới, thắng gấp bằng chân, dừng lại ngay mặt tôi.
Bùn đất văng tung một lớp bụi.
Anh tỏ ra rất dữ: “Sao không buông em tao ra?”
Trên đường anh cứ la rầy tôi: “Em phải chống lại chứ, la , đá, đánh lại, đừng để bọn chúng bắt nạt….”
được nửa câu, anh lại thở dài: “Thôi kệ đi, đừng chống nữa, b.í.m mọc lại được, người quan trọng hơn.”
hôm anh đưa tôi đi tìm bạn cấp hai của anh.
một gã mập, vàng đầy hình xăm.
Gã cũng hay lảng vảng cổng chúng tôi.
Từ hôm đó trở đi, dù tôi có đi ngang qua mặt bọn họ cũng không ai chặn nữa.
Đến lớp chín, mấy bà mấy chị trong làng bắt bàn tán tôi: “ Châu chắc sắp tốt nghiệp cấp hai nhỉ.”
“Cậu mợ nuôi dưỡng Châu mấy năm đúng không dễ dàng, phải hiếu dưỡng họ nhé?”
Họ với mợ: “ Châu xinh, lại ngoan. Năm ra ngoài đi làm có , khi ấy lấy được sính lễ thằng cả chứ?”
Mợ to tiếng: “Mấy năm nay tôi không hắt hủi , hiếu kính cũng chuyện nên làm!”
Lúc tôi học tiểu học, nghề lúa của cậu ăn nên làm ra.
Nhưng bây giờ nhiều làng đã có máy lúa điện, dân kéo lúa bằng xe ba bánh tới chỗ , ngay, vừa rẻ vừa tiện.
Cái xe lúa của cậu cũng đã cũ, ba hai bữa lại hỏng, buôn bán một ế ẩm.
Anh hai học lớp mười hai, học lực tốt, có hy vọng thi đỗ vào đại học tốt.
Cậu vừa mừng vừa lo học phí và hoạt của anh.
Tôi nghĩ.
Có lẽ tôi sẽ hai chị bên mẹ đẻ, tốt nghiệp cấp hai xong vào máy làm việc.
vài năm , chọn lấy một ông chồng có sính lễ cao, lấy chồng .
Vì nghĩ vậy, điểm giữa kỳ của tôi tụt dốc.
Cậu nhận được bảng điểm, đập tay một cái xuống bàn: “Học hành kiểu mà tụt tới hơn hai mươi hạng!”
“Cứ thế thì ngay cả quyền thi cào cấp ba cũng có đâu!”
Thời đó nông thôn, vào cấp ba không phải ai muốn thi cũng được.
Nhìn theo chỉ tiêu tuyển mấy năm , mỗi được phân một số suất.
chúng tôi thường chỉ có khoảng chừng ba mươi suất.
“Dù sao tốt nghiệp cấp hai cũng đi làm…”
Cậu trợn to mắt: “Đừng có nghe mấy bà ngoài đó bậy, nếu thi đỗ vào cấp ba, cậu dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải đi học!”
Tôi liếc sang mợ một cái.
6
Bà mỉa mai: “Nhìn tôi làm , do cậu của cháu làm chủ.”
Đó coi mặc nhiên đồng ý.
Mắt tôi đỏ , nghẹn ngào : “ sẽ học thật tốt.”
Kể từ đó, tôi học thể treo vào cọc, cắm cắm cổ vào sách.
Điểm số nhanh chóng hồi phục.
Công việc , mợ cũng ít bắt tôi phải làm hơn.
Bà cau có: “Bị cậu của biết tôi sai vặt thì lại bị mắng, tôi nuôi gái chứ đâu phải nuôi công chúa!”
Anh hai thi xong đại học, điểm tốt, đậu vào một 985 trong tỉnh.
Mợ hả hê vô cùng, mặt mày cứ tươi hoa.
Tôi cũng may mắn giành được suất thi.
Muốn thi vào cấp ba thì phải huyện, giáo viên phụ trách đưa đội khách sạn.
Khách sạn chúng tôi thuê lâu không có người , chăn mền mốc meo.
Ban đêm có chuột chạy trên trần, kêu rì rầm suốt cả đêm, tôi hầu không thể ngủ được.
Thi xong làng, mặt tôi xanh mét.