Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mợ lắc đầu kêu: “Nhìn thế này coi hết hy vọng rồi.”
Có vài bạn rủ tôi cùng Quảng Đông thuê, có bà nhiệt tình còn giới thiệu cho tôi người yêu.
Cậu đợi kết quả đã, rồi tính.
Không lâu sau đến nhật mười sáu tuổi tôi, mẹ đẻ tìm đến.
Bà ta còn mua một cái bánh nhỏ ở chợ thị trấn.
Tôi còn tưởng bà ta ân hận, đến để bù đắp cho tôi.
Ai ngờ ăn uống no say xong, bà ta thẳng: “Bé sắp tốt nghiệp hai, cũng đã mười sáu tuổi, tôi đã xem cho một nơi tốt.”
Người đàn ông hai lăm tuổi, trước kia bị tai nạn nên đi khập khiễng nhưng sính lễ có được đến một trăm năm nghìn.
Vào năm 2007, một trăm năm nghìn ở một làng nhỏ một khoản không nhỏ.
Mẹ mày hớn hở: “Tiền lúc chia đôi, mỗi một nửa. Tiền học đại học và hoạt Lưu Quang chẳng có đủ rồi ?”
“Dù bé cũng đậu không nổi lên , đi thì không biết mấy năm mới kiếm được số tiền !”
Bà ta lớn vào tôi những lời ấy.
Giống nhiều năm trước, bà ta coi tôi một món hàng có mua bán.
Tôi tức giận đến mũi đỏ bừng.
Mẹ vẫn hớn hở: “Người tuy rằng chân có hơi khập khiễng nhưng điều kiện tốt lắm, vụ tai nạn ấy ta được mấy chục vạn tiền bồi thường… Mẹ con , đương nhiên lo cho con chứ!”
Tôi nghiến răng: “Con sẽ đậu.”
Mẹ cười khẩy: “Thôi đi, hồi nhỏ mày ngốc lắm, đếm đến hai còn không xong, đậu vào được được mới lạ!”
“Mày con bụng tao , nặng bao nhiêu tao còn biết nữa .”
Quả thật tôi quá ngu ngơ.
Tôi đã tưởng rằng sau khi đẩy tôi đi, bà ta sẽ có chút day dứt.
Nước mắt trào , tôi gào to: “Nếu mà không đậu thì con đi , con không chịu gả. Năm con năm tuổi mẹ đã bỏ con rồi, con kiếm được tiền cũng không cho mẹ!”
Đúng lúc cơn xúc động tôi đang bùng nổ, điện thoại bàn đột nhiên reo lên.
chủ nhiệm gọi đến: “Tống Lưu Châu, điểm tuyển hai đã công bố rồi.”
7
Ông dừng một chút.
Tim tôi treo lơ lửng tận cổ.
Rồi nghe thấy ông : “Con đậu rồi, trường chúng ta có mười người đậu, con xếp thứ hai.”
Mồ hôi nóng hổi tuôn trên trán, tôi đưa tay lau, mới phát hiện mình đã khóc.
Cậu giành lấy điện thoại, hỏi thêm một lần nữa.
Nghe rõ kết quả, ông liên tục gật đầu: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cảm ơn thầy đã dạy dỗ, cảm ơn, cảm ơn!”
Mợ chẳng biết từ lúc nào cũng ghé , dán tai nghe xong, liền liếc tôi một cái: “ đi về mày xanh lét, mợ còn tưởng coi xong rồi.”
Mẹ thì ngẩn người, lẩm bẩm: “Đếm từ một đến hai còn không xong, thế mà đậu ?”
Bà ta đảo mắt: “Một đứa học , một đứa học đại học, các người lo nổi chắc? Theo tôi thấy thì để gả cho một tốt thì hơn!”
hai vẫn ngủ phòng bên, vốn dĩ chẳng ưa gì mẹ , lúc này bất ngờ đá tung cửa: “Bây giờ em gái , cưới gả hay học hành thì liên quan gì đến ?”
“Học có vay, hoạt tự lo, không cần hy .”
“ có biết đậu khó thế nào không, Lưu Châu khổ sở biết bao mới đậu được, không học thì không học ?”
……
Cậu tôi giả bộ trách mắng: “Lưu Quang, chuyện với con thế, vô lễ!”
Lúc ấy họ hàng vậy.
Có va chạm nhưng ngoài hiếm khi xé rách diện.
Sắc mẹ lúc đỏ lúc trắng.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi :
“Mẹ ạ, cho dù con có đi lấy chồng lấy sính lễ, tiền cũng đưa cho cậu mợ. Mẹ đã đem cho cậu mợ rồi, chẳng lẽ còn muốn bán con thêm một lần nữa ?”
Mẹ tức tối bỏ đi, vừa đi vừa chửi tôi đồ vong ân bội nghĩa.
Còn cậu mợ bỏ tiền cho con gái người khác đi học, chắc não hỏng rồi.
Buổi tối mợ g.i.ế.c một con gà mái đẻ, gắp cho tôi một cái đùi to: “Ăn đi, nhớ sau này tiền sính lễ đưa cho mợ !”
làng, mấy bà khuyên cậu mợ: “Con trai học đại học tốn bao nhiêu tiền, còn bỏ công nuôi con gái người khác, đừng để cuối cùng công toi một trận.”
“Đến mẹ cũng chưa chắc cho đi học, vậy mà đối với gái thì lo lắng quá mức.”
…
giấy báo trúng tuyển còn kèm bảng chi , nhập học nộp học , tiền ở, tiền tạp tổng cộng 1800.
mợ đen sì đáy nồi: “Mợ đi đâu kiếm được từng ấy tiền cho ?”
“Sau này đi , lương nộp hết, nghe chưa?”
Học hai có vay nhưng hoạt vẫn chuẩn bị.
Lúc nghèo, một xu thôi cũng có khó hùng hảo hán.
Cậu chạy khắp nơi vay tiền, có người bảo: “Đi hỏi thằng cả xem.”
Cậu cười gượng: “Cho con cái học hành trách nhiệm bố mẹ, đâu trách nhiệm trai. Chúng tôi đã không giúp cưới vợ dựng , cũng đã áy náy lắm rồi.”
hai lên huyện dạy kèm cho người ta, nhân tiện thêm ở quán net.
Đêm thì ngủ ngay trên ghế sô-pha ở , để khỏi tốn tiền thuê phòng.
Tôi cũng muốn góp chút sức.
Đúng lúc ấy, làng có người đến thu mua tóc.
Tóc tôi dày và mượt, đã nuôi năm năm, dài đến tận thắt lưng.
Mặc cả xong, bán được tám tệ.
Cầm tiền, mồ hôi nhễ nhại, tôi chạy về .
Mợ vừa đi đồng về.
Tôi đưa tiền cho bà: “Mợ ơi, con bán tóc rồi, được tám tệ.”