Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ký túc xá là phòng sáu người.
Mợ chọn cho tôi chỗ trong : “Ngồi gần cửa sổ mùa đông lạnh, sát cửa ra vào gió lùa, nửa đêm còn dậy mở cửa cho người khác, này là ổn nhất.”
Cậu đồ dùng cá nhân, mợ lo trải cho tôi.
Bà dì ở bên cười bảo: “Con gái chị giống , chứ không giống chị mấy.”
Động tác trải của mợ khựng : “Nó là cháu gái tôi, tôi là mợ nó, đương nhiên là không giống rồi.”
16
Bà dì khựng , dường như có chút tò mò vì sao là cậu mợ đưa tôi nhập học nhưng cuối cũng không hỏi.
Tôi bước đến, giúp mợ giữ góc chăn, giọng rõ ràng cất lên: “Cháu cậu mợ nuôi lớn, cậu mợ chính là ruột của cháu.”
Khoảnh khắc ấy, bàn tay mợ đang giữ góc chăn run b.ắ.n lên.
Mấy giây sau, mợ mới nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, Lưu Châu tuy không do mợ sinh ra nhưng là con gái ruột thịt của mợ.”
Anh hai vốn muốn thi học nhưng vẫn do dự vì điều kiện gia đình.
anh cả cho ăn viên “thuốc định tâm”, anh liền toàn lực chuẩn bị.
Anh vốn thông minh, nữa lúc ấy thi học chưa quá khốc liệt, tỷ lệ trúng tuyển so với thi học cũng nhiều.
Anh thuận lợi đỗ học ở học Chiết Giang.
Không cần học phí.
Gặp thầy hướng dẫn , mỗi tháng theo dự án có thêm trợ cấp.
Ngoài việc tự nuôi sống bản thân, anh còn dư tiền quà sinh nhật cho tôi.
Trong thời gian tôi học học, cậu mươi tuổi vậy còn theo người học nghề điện, còn học thành công, theo nhà thầu trang trí .
Không công nhật, là khoán việc.
xong một nhà, tính một nhà.
Cậu siêng năng, cẩn thận, một tháng có thể kiếm một vạn tệ.
Mợ cũng theo cậu khắp nơi, khi nhân viên sắp xếp hàng ở siêu thị, khi thuê trong nhà hàng, chung cũng rảnh rỗi.
Cuộc sống cả nhà càng lúc càng khấm khá.
Cậu muốn phá bỏ căn nhà để xây .
Anh cả, anh hai cực lực khuyên nên nhà trong huyện:
“Nhà ở quê sau này không ai ở.”
“ có chút giá trị nào.”
Khi ấy, cậu ngậm điếu thuốc, chậm rãi :
“ với các con ở chứ ai, sau này các con muốn về, lẽ không cần cái tổ về à?”
“Dù thành phố thế nào nhưng gốc rễ của với các con vẫn ở trong thôn này.”
ở trong làng, nhà nào nhà nấy đều là lầu , chỉ riêng chúng tôi vẫn ở căn nhà cấp bốn kỹ.
Bao nay, cậu mợ biết bị người châm chọc bao nhiêu lần.
Xây một căn lầu mới, e rằng không chỉ là chuyện dưỡng già, còn là sĩ diện, là chỗ dựa để đứng thẳng lưng nữa.
Kỳ nghỉ đông tôi học học thứ hai, bạn gái của anh cả sắp đến thăm nhà.
Để chuẩn bị đón tiếp, anh cả dẫn tôi huyện sắm.
Không ngờ chạm mặt người của anh.
Tính thời gian, họ chia tay tròn ba .
17
Người của anh cả ôm một đứa trẻ khoảng một tuổi.
Trời rơi những hạt tuyết lất phất, hai người đứng trước cổng khu chợ quần áo, tâm sự vài câu.
“ anh kết hôn chưa?”
“Sắp rồi, mấy bữa nữa người của tôi sẽ đến chơi nhà.”
“Vẫn ở nhà máy à?”
“Không, tôi nghề tự do, ở nhà kiếm tiền.”
Người im lặng một chút: “Thế anh có đủ sính lễ không?”
Anh cả mỉm cười: “Người tôi nhà họ không coi trọng chuyện đó.”
Nụ cười của cô nhạt nhòa: “Vậy rồi, chúc anh hạnh phúc.”
Trời quá lạnh, đứa trẻ trong lòng cô quấy khóc.
Cô dỗ con, anh cả chào rồi ra về.
Khi ngang qua, cô thầm: “Lưu Tài, xin lỗi anh nhé.”
Vào trong khu chợ, hơi nóng điều hòa tràn tới.
Anh cả trông ủ dột.
Tôi hơi bực mình: “Sao anh không thẳng với cô ấy là anh kiếm tiền, cho cô biết một chút, đánh thức lòng tự trọng của cô ấy…”
“Lúc đó anh có gì, cũng không thể toàn trách cô ấy. cho là do duyên phận không đủ.”
“Khoảng thời gian hai nhau, anh không cho cô ấy thứ gì đẹp, cô ấy cũng chịu thương tổn. Nhìn cách cô ăn mặc , chắc là cuộc sống cũng không .”
“Không cần cô ấy tổn thương thêm nữa.”
Tôi nghĩ. Có lẽ chính vì anh cả biết đồng cảm và hiểu người khác nên mới viết truyện hay như vậy.
Con đường tình của anh cũng lắm chông gai.
Cô dâu là con một, nghiệp học.
Ban đầu nhà cô ấy không ưng ý.
Sau đó anh cả nhà trả trước ở thành phố tỉnh và xe.
Cậu họ cô dâu là một biên tập viên website, biết đến tên tuổi anh.
Hoàn cảnh gia đình chúng tôi cũng khác xưa.
Cậu mợ có nghề nghiệp, trong nhà không còn nợ nần.
Anh hai là nghiên cứu sinh, tôi là sinh viên chính quy.
Tương lai chúng tôi không là gánh nặng cho anh cả, còn có thể nhau đỡ đần.
Qua bao nhiêu bươn chải, anh cả cuối cũng thành gia lập thất ở tuổi ba mươi.
Ở làng, những người không học học đàng hoàng đều cưới vợ sớm.
Nhiều bạn học cấp hai của anh cả có con học lớp bốn tiểu học.
Ngày lễ cưới dâng trà cho chồng, mợ khóc như mưa.
Bà nắm tay cô dâu: “Lưu Tài từ nhỏ ngoan ngoãn, ít . Từ nay giao cho con, hai người cứ sống là .”
“Còn và , không cần các con lo lắng đâu.”