Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 14

Rạch mạnh đường.

Khoảnh khắc đó, hề đau.

Hoắc thấy…

thoải mái.

Cuối cùng cũng thể kết thúc tất .

Anh nằm vào bồn tắm đầy ấm.

Mệt mỏi nhắm .

… trong mơ hồ, anh nghe thấy tiếng Niệm Niệm.

Anh bật dậy.

Niệm Niệm đứng ngay trước mặt anh.

Vẫn trẻ trung, xinh đẹp ngày nào.

Dưới chân còn chú chó màu vàng nhạt đang vẫy đuôi ngừng.

“Niệm Niệm… em sao?”

Hoắc dám chớp , sợ cần chớp cái, biến mất.

em mà, anh à.”

“Đừng hành bản thân nữa ?”

“Em nói , em luôn ở trên trời dõi theo anh.”

“Anh phải thật cố gắng nhé.”

“Chuyện trước kia phải lỗi anh.”

“Em chưa từng hối hận.”

“Dù em đã chết, thấy anh tốt bây giờ, em rất hạnh phúc.”

“Anh à, xin hãy thay phần em nhé.”

“Niệm Niệm!!!”

Hoắc hét lên tỉnh giấc.

trước chẳng còn bóng dáng em gái đâu nữa.

Thì mơ.

Anh sững đó, cười chua chát, cứ thế trào .

“Niệm Niệm…

anh anh, em cũng thể tha thứ sao?”

“Niệm Niệm…

anh xứng đáng.”

anh hứa với em.”

“Cuộc đời này, kể bây giờ, do em ban .”

“Anh thật tốt, trân trọng sức khỏe này.”

“Anh đem toàn bộ tài sản đầu tư vào quỹ thiện, những bệnh nhân ung thư đủ khả năng chữa trị tìm cơ hội .”

“Nếu khi ấy tổ chức vậy em…”

lẽ, mọi thứ đã khác .”

Hoắc gọi trợ lý.

Trợ lý lập tức đưa anh vào viện cấp cứu.

Sau khi xuất viện, Hoắc thành lập quỹ thiện mang tên Niệm Niệm, chuyên đỡ những bệnh nhân ung thư hoàn cảnh khó khăn.

Anh cũng tìm Dương, từng đỡ Niệm Niệm.

Muốn tài trợ để ấy mở tiệm hoa.

chối.

Dương tự trách.

Tự trách vì đưa Niệm Niệm đi khám kịp thời, khiến đi.

Hoắc thường xuyên tìm Dương, để nghe thêm chút gì đó về cuộc cuối cùng em gái.

Khi nghe kể rằng…

Niệm Niệm từng nhặt bó rau héo chợ

và vui mừng khôn xiết…

Hoắc kìm , lấp lánh nơi khóe mi.

Nhiều năm sau—

Chủ tịch Hoắc, đời cống hiến thiện, qua đời đột ngột tại nhà riêng.

chăm sóc kể : trước lúc đi, Hoắc tổng rưng rưng, nói mấy câu ngớ ngẩn.

Nhắc em gái đã mất.

“Ba mẹ, Niệm Niệm… mọi đón con à?”

“Xin lỗi, con chăm sóc tốt Niệm Niệm.”

ấy chưa từng thấy già nào thể khóc đau đớn vậy.

lúc đi, Hoắc tổng rất thanh thản.

Trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn đứa trẻ nhỏ vừa lấy món bảo bối quý giá nhất đời mình.

HẾT.

Tùy chỉnh
Danh sách chương