Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Trừ chuyện hôn.” Tôi lạnh cắt ngang, hộ luôn câu anh định .
Tôi đứng dậy, lấy từ tủ đắt nhất, mở nắp, rót .
“Tính cũng mười , tối nay thúc tất cả, từ nay đôi bên ai nợ ai!”
đón , ngửa đầu uống cạn.
Cướp lấy trong tôi, hơi uống thêm .
Tôi bật cười khẽ: “ đắt lắm đấy, anh uống kiểu đó đúng phí phạm.”
Trong anh ánh sáng lóe lên vụt tắt, gương mặt bình thản, như thể đã buông bỏ mọi ham muốn.
Chạm với tôi, anh :
“Sở Liên, kiếp coi như anh nợ em. Kiếp nhất định trả.”
Tôi nhếch môi: “Ai dám chắc kiếp tôi yêu anh?”
Anh gượng cười, chút xấu hổ:
“ anh tham lam quá .”
Tôi kiêu ngạo ngẩng cao cằm:
“Tôi tốt như vậy, anh xứng.”
cạn, đến thứ , thứ ba…
Chúng tôi từ bên cửa sổ sát đất, đến sofa, vào thẳng phòng ngủ.
quả đêm say – ngoài cơn đau đầu ký ức đứt đoạn.
Quần áo vương vãi khắp nơi, ga giường nhăn nhúm, lăn lóc dưới đất…
vì kìm được tình , hay loạn tình khi say?
Tôi liếc vẫn đang ngủ say, tìm thấy câu trả lời.
Tôi vội vã mặc quần áo vào, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
kịp chỉnh lại mái tóc rối, gương mặt vẫn mệt mỏi, tôi gọi thẳng xe sân bay.
“ vé bay sang nước H.”
Khi ngồi trên máy bay, mây trắng ngoài cửa sổ lướt qua, tôi mới thấy chút an lòng.
Tôi đã chạy trốn, trở thành kẻ đào ngũ trong tình .
10
đã mài giũa tôi thành phụ nữ kiềm chế, nhẫn nại và điềm tĩnh hơn trước.
Ánh sâu thẳm tôi, não tôi vang lên tiếng ong, tim đập thình thịch dữ dội.
Sự bình tĩnh mà tôi luôn tự hào, trong khoảnh khắc tái ngộ , tan thành mây khói.
Thì trái tim , thật sự thể đập vì khác.
“Cưng , quen nhau à?”
Trước quán cà phê, bạn tôi – Pik – kéo nhẹ vạt áo tôi, theo hướng ánh tôi.
Đôi đen của lạnh băng, xúc, thấp thoáng thấy tia giận dữ.
Tôi hiểu, anh gì mà phải tức giận?
Tôi quay đầu : “ quen.”
Khi ngoảnh lại, đã đứng ngay trước mặt tôi.
“Chúng ta chuyện.” anh lạnh nhạt, nghe chút dịu dàng.
Anh nắm lấy cổ tôi, muốn lôi tôi đi cách áp đảo.
Pik định ngăn lại, tôi liếc cái, cô ấy liền đứng yên.
hơi khàn: “Mấy nay, em sống tốt chứ?”
Dưới gốc ngô đồng, đứng đối diện.
“Tốt.” Tôi điềm nhiên đáp.
“Anh rất nhớ em.”
Ngón tôi khẽ run, mím môi, khô khốc:
“ ơn anh vẫn nhớ đến tôi, nhưng—”
Tôi mỉm cười nhạt:
“Tôi sắp hôn .”
Tôi giơ chiếc nhẫn trên lên, chứng minh mình hề dối.