Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

Anh lập tức hiểu ra, gãi , vẻ khó xử, ấp úng:

“Em gái… nãy anh thấy thằng bồ cũ của em . Ở quê nợ chồng chất, bị người ta dí bán sống bán chết. Hồi tưởng em sẽ cưới , anh vay . Ai ngờ, đúng đồ khốn.”

“Dạo này nhắn tin, bảo mở tiệm ở đây, muốn quay với em. Anh đã chửi cút , cái loại dai như đỉa đói ấy, vẫn mặt dày mò tới.”

Tôi nghe xong sững sờ.

ra trước đây anh chưa bao xấu hắn trước mặt tôi, chỉ lần cuối cùng, khi tôi khóc về, anh ôm tôi, giả vờ tức giận, sẽ chặt chân hắn vì dám làm em gái anh khóc.

kìm được nữa, tôi “òa” lên khóc lớn.

Tất cả mạnh mẽ giả tạo, “ sao, tôi ổn” bấy lâu… vỡ nát hết.

chủ rót trà anh , đưa tôi cốc nước.

, trong buổi biểu diễn văn nghệ, dù sự , em vẫn nhảy hết bài Anh Dương. Khi , em kiên cường bây nhiều lắm.”

chủ ra hiệu bảo tôi uống nước.

Nhưng tôi quay sang, vung tay đập cái vào anh :

“Anh vì kiếm cái gì lôi ra kể được à?!”

Anh ôm :

“Anh gì đâu! Thật … em biết từ đâu ra vậy?”

Giọng hét thảm ma hú.

chủ nhấp ngụm trà, thản nhiên:

“Ừ, đúng anh ấy . Vì tôi .”

Tôi chết lặng.

Hóa ra chủ chính nhân chứng khoảnh khắc xấu hổ nhất đời tôi?!

Đang khóc đã nhiều, càng khóc dữ .

“Tiểu thư mạnh mẽ ngày xưa, khóc nhè thế này giống em chút nào đâu nhé…”

chủ vừa dứt lời, tôi òa to .

, tôi toàn theo anh leo núi, trèo cây, lội sông bắt cá.

Vì biết sớm mấy trò “cấm kỵ người lớn”, trong đám trẻ con tôi như thủ lĩnh.

Lý Thư An – chủ bây , khi chỉ “đệ tử” trung thành.

Anh kể, hồi muốn tới gần tôi phải chen chúc, vừa tới chưa kịp câu nào tôi bị đứa khác kéo đi.

Anh chỉ lặng lẽ đi sau, chờ ngày tôi sẽ chủ động tìm anh.

hôm , “sự điệu Anh Dương” xảy ra.

Bị nhạo, đám “đuôi ” từng bám tôi bỏ hết.

Chỉ mình anh, đợi tôi nhảy xong, đứng lên vỗ tay khen.

chỉ mình anh, đưa quần dự phòng cô giáo, để tôi thay đồ.

Tôi lí nhí cảm ơn, anh vui cả thời gian dài.

tôi ký ức trống rỗng, chỉ nhớ rõ sự xấu hổ, chẳng hề để ý góc ấy đã gieo mầm duyên.

Trên đường ra bến tàu, anh nhắn tin:

[Anh chuyển vào thẻ . Số từng lừa, anh bắt bán quán trà sữa trả. này coi như “tài lộc ngoài dự tính”, anh em mình chia đôi.]

[Dù chuyện đau thế nào, đã qua chỉ chuyện cũ. Sau này nếu em gặp sự , anh vẫn thể đỡ lấy em.]

Tôi vừa khóc vừa , mắng yêu câu tắt điện thoại.

“Lão đại, đi thôi.”

chủ khẽ trêu, tay cầm cốc cà phê riêng tôi.

Tôi mím môi, cúi , khẽ đáp , khoác tay anh:

“Đi thôi, bắt từ .”

Phía sau, du thuyền khổng lồ chờ sẵn, theo tiếng rộn ràng và chút dũng khí mới mẻ, thẳng tiến về phía trước.

Tùy chỉnh
Danh sách chương