Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nó bĩu môi, ngoan ngoãn đáp một câu: “Được .”
Tôi dắt nó, vừa đẩy nhà hàng.
Chu Triều liền chạy về phía tôi.
“Hứa Đường, hôm nay thật xinh đẹp.”
diễn thì phải diễn trọn, ra ngoài “hẹn hò” chẳng lẽ không trang điểm một chút.
Tôi liếc bộ đồ anh mặc hôm nay: mi hồng, quần bó gấu, giày lười.
Thế là tôi : “Anh mặc … khá đặc biệt.”
Lục ngẩng đầu tôi một cái, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Chu Triều ý gương căng cứng bên cạnh tôi, nghi hoặc hỏi: “Đây là…?”
Tôi nhướng mày: “Con trai tôi, anh ngại không?”
Anh sững lại một lúc, lắc đầu: “Không ngại, đáng yêu lắm.”
phòng riêng, Chu Triều hết sức lấy lòng.
Hết đưa trái cây lại rót trà, khi định đưa chạm tôi.
Lục , từ nãy giờ vẫn im lặng ra , bỗng hét lớn:
“ hồng phấn, không được chạm cháu!”
hồng phấn — gọi vậy nghe … chẳng sai.
Tôi liếc Chu Triều một cái, thực ra anh không xấu, chỉ không hiểu sao gu thẩm mỹ lại khó thành lời.
Lục tiếp tục:
“ không xấu hổ, trước trẻ con còn muốn chiếm tiện nghi …”
“Chiếm tiện nghi gì chứ?”
Đột nhiên, một giọng trầm thấp, đầy từ tính vang lên bên tai tôi.
Khuôn căng cứng Lục lập tức nở nụ cười, nhảy cẫng lao lòng Lục : “, cuối cùng .”
“Chính là hồng phấn này, muốn nắm .”
Bảo sao tối qua Lục đột nhiên giở trò.
Bảo sao nãy giờ nó cứ chằm chằm ra .
Hóa ra nó đây làm gián điệp anh .
Chưa kịp để tôi nghĩ thông suốt.
Lục tung một cú đấm thẳng Chu Triều.
13
Đĩa trái cây trong phòng riêng rơi lách cách xuống đất, tượng nhất thời hỗn loạn.
Kỳ lạ là Chu Triều ăn liền ba cú đấm mà vẫn không hoàn thủ.
Mãi cú thứ tư, anh mới hét thảm một tiếng.
“Anh họ, đừng đánh nữa, là , Chu Triều đây.”
Lục vung , khẽ cười lạnh:
“ còn tôi là anh họ à.”
“Tôi tưởng coi tôi chết , dám cả gan tán chị dâu.”
Não tôi như muốn cháy khét.
Không ngờ Chu Triều lại là anh họ xa Lục .
Chưa kịp để Chu Triều chống chế, hai sát đội mũ xuất hiện ở .
Nhân viên phục vụ khí thế bức người Lục dọa mức lén báo sát.
Lần này thì hiểu lầm càng lớn.
Cả nhóm chúng tôi đều đưa đồn.
Chu Triều khai thật, rằng theo đuổi tôi chỉ vì đánh cược với bạn bè.
Không giải thích thì thôi, càng giải thích Lục càng đen kịt.
Chu Triều tiếp:
“ thật sự không chị ấy là chị dâu.”
“Nếu thì dù có hai cái gan không dám.”
“Anh họ, thật sự là hiểu lầm mà…”
Lục bật cười lạnh:
“Tùy tiện lấy một cô gái ra để đánh cược.”
“ chưa từng dạy chữ ‘tôn trọng’ viết thế nào sao?”
Nghe vậy, tôi vô thức ngẩng đầu.
Ánh mắt vừa vặn chạm phải đôi con ngươi đỏ ngầu đầy tơ máu anh .
Lúc này tôi mới nhận ra quầng thâm dưới mắt Lục rất đậm, như thể nhiều ngày không ngủ ngon.
sát ân cần hỏi tôi có thương không.
Tôi liếc Chu Triều với khuôn bầm tím, khẽ khoát .
Hai người đàn ông cao to đánh nhau, tôi còn chẳng kịp can ngăn, vừa xảy ra chuyện lập tức kéo Lục lùi về khoảng cách an toàn.
Chỉ sợ bản thân vạ lây.
Ra khỏi đồn, Lục lắc lắc cánh tôi.
“, vừa rất ngầu đúng không?”