Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

 “Ngươi đúng là kẻ si tâm vọng tưởng!” Thẩm Ánh Ngọc xông về phía ta, ta không hề phản kháng, bởi vì Tiêu Đình Dực lúc này vừa vặn xuất hiện ở cửa.

Hắn liền nhìn thấy, ta yếu đuối bị Thẩm Ánh Ngọc đẩy ngã xuống đất, suýt chút nữa bị nàng ta bóp cổ.

Thị vệ xông lên kéo Thẩm Ánh Ngọc ra, Tiêu Đình Dực đỡ ta dậy, ta giả vờ yếu ớt nép vào lòng hắn:

“Thái tử ca ca, sao huynh lại đến đây?”

“Ta đến dùng bữa trưa với muội, nghe thị vệ nói muội đến đây.”

“Thúy Tuyết nói Thẩm Ánh Ngọc đang mắng dưỡng mẫu của muội, muội đến khuyên nàng ta, nàng ta không nghe.”

“Ngươi nói dối! Thái tử ca ca, nàng ta đang lừa huynh! Nàng ta có ý đồ khác với huynh, nàng ta muốn làm…”

Lời Thẩm Ánh Ngọc còn chưa dứt, đã nghe Tiêu Đình Dực hờ hững dỗ dành ta:

“Miệng lưỡi độc địa như vậy, chi bằng nhổ cái lưỡi của nàng ta đi?”

17

Thẩm Ánh Ngọc sợ hãi đứng im tại chỗ, ta cũng giật mình.

Không biết có phải ta đa nghi không, ánh mắt Tiêu Đình Dực nhìn ta có chút khác lạ.

Chẳng lẽ ba chữ “thái tử phi” mà ta cố ý nói ra để chọc tức Thẩm Ánh Ngọc đã bị hắn nghe thấy?

Không thể nào, ta đã hạ giọng rất thấp, trừ khi hắn thính lực phi thường, nếu không không thể nghe thấy được.

Tiêu Đình Dực có sự quyết đoán giết người không ghê tay đã rèn luyện trên chiến trường, nếu như hắn nhận ra ta là công chúa giả, sao có thể thật sự để ta diễn kịch lừa gạt hắn?

Nhất định là ta nghĩ nhiều rồi.

Ta yên tâm lại, nhìn Thẩm Ánh Ngọc đang ngơ ngác, lạnh lùng nói: “Nhổ lưỡi nàng ta thì có ý nghĩa gì? Ném xuống nước cho cá ăn, bẩn cả nước, cá cũng chê.”

Thẩm Ánh Ngọc không ngờ ta lại cầu xin cho nàng ta, ta cười nhạt: “Chi bằng đổi thành tát miệng đi, tay Thúy Tuyết mạnh lắm đó.”

“Được, tùy muội.” Tiêu Đình Dực hạ lệnh: “Tát miệng hai mươi cái.”

“Hoàng huynh! Ta…”

Chưa đợi Thẩm Ánh Ngọc biện bạch, Thúy Tuyết đã tiến lên giáng cho nàng ta một cái tát như trời giáng!

Cái tát này không hề nương tay, Thẩm Ánh Ngọc lập tức bị đánh đến chảy máu khóe miệng, má phải sưng vù lên, không nói được một lời.

“Hoàng huynh, vừa nãy muội bị nàng ta đẩy ngã, bây giờ không đi được nữa.”

Tiêu Đình Dực sai người đi mời thái y, rồi bế ngang ta lên.

Thẩm Ánh Ngọc nhìn cảnh này, nước mắt tủi thân rơi xuống, nhưng nàng ta bị tát miệng, một chữ cũng không nói ra được, đầu hết nghiêng trái lại nghiêng phải, chẳng khác nào cái trống bỏi.

Ta thân mật dựa vào vai Tiêu Đình Dực với thân phận muội muội, đón nhận ánh mắt căm hờn giận dữ của Thẩm Ánh Ngọc, dùng khẩu hình không tiếng động khiêu khích nàng ta:

“Thái… tử… phi.”

18

Chớp mắt, thuyền ngự đã đến kinh đô.

Ta và Thẩm Ánh Ngọc được thái tử dẫn vào cung diện kiến hoàng thượng.

Hoàng đế tóc đã bạc trắng tiếp kiến chúng ta ở thiên điện, từ khoảnh khắc ông nhìn thấy Thẩm Ánh Ngọc, đôi mắt lõm sâu vì tuổi già của hoàng đế đột nhiên sáng lên: “Tri Hoan, là nàng sao?”

Tri Hoan là tên gọi thân mật của Triệu quý phi.

Thẩm Ánh Ngọc nói không sai, chỉ cần hoàng đế nhìn thấy khuôn mặt này của nàng ta, nàng ta chắc chắn là công chúa.

Nhưng ta cũng không phải là không có phần thắng.

“Phụ hoàng, con mới là nữ nhi của người, ngọc bội ở trong tay con, Thẩm Ánh Ngọc là nữ nhi ruột của chủ Xuân Noãn Lâu, điểm này, thái tử điện hạ đã xác minh ở Hà Thành rồi.”

Thẩm Ánh Ngọc kinh ngạc nhìn ta, có lẽ nàng ta không ngờ ta lại to gan đến mức dám nói dối trước mặt hoàng đế, còn mặt không đỏ tim không đập.

“Phụ hoàng, nàng ta đang nói dối lừa gạt người, con và mẫu phi giống nhau như đúc!”

“Chính vì Thẩm Ánh Ngọc có vài phần giống mẫu phi, cho nên nàng ta mới dám nảy sinh ý định mạo danh công chúa!”

Ta cướp lời Thẩm Ánh Ngọc, ánh mắt sáng quắc, từng chữ đanh thép, bất cứ ai nghe thấy cũng sẽ cân nhắc tin lời ta!

“Hơn nữa, Thẩm Ánh Ngọc mới là kẻ xuất thân từ kỹ viện thật sự!”

“Ngươi nói cái gì!”

“Khi ở Xuân Noãn Lâu, nàng ta hận không thể ngày nào cũng liếc mắt đưa tình với mười nam nhân, Xuân Noãn Lâu vốn chỉ là một trà lâu, sở dĩ bị hiểu lầm thành chốn phong nguyệt như vậy, chính là do Thẩm Ánh Ngọc gây ra!”

“Nàng ta từng trộm ngọc bội của con để lấy lòng tình lang, còn từng bỏ xuân dược vào rượu của phú thương, muốn dựa vào con để leo lên môn đình vọng tộc! Thứ độc ác như vậy, bây giờ còn muốn mạo danh công chúa trèo cao hoàng thất, phụ hoàng, xin người minh giám!”

Thẩm Ánh Ngọc xông tới muốn bịt miệng ta, nhưng ở trước mặt hoàng đế đột nhiên có hành động như vậy, rất nhanh đã bị ngự tiền thị vệ coi như thích khách áp giải xuống đất.

Lão hoàng đế thấy vậy khẽ nhíu mày, không ngăn cản, mà nhìn về phía thái tử: “Lời nàng nói có phải là sự thật không?”

Tiêu Đình Dực nói: “Phụ hoàng, nhân chứng đang ở ngoài điện.”

Thẩm Ánh Ngọc nghe nói có nhân chứng vẫn không tin, dù sao người ở Xuân Noãn Lâu đều đã bị nàng ta thiêu chết rồi.

Nhưng rất nhanh, năm nam tử từ ngoài điện bước vào đã khiến nàng ta mất hết vẻ đoan trang.

Năm nam tử này, là do Trương nhị gia ở Hà Thành dùng uy hiếp và dụ dỗ khuyên lên kinh đô.

Trong số đó, có tình lang mà Thẩm Ánh Ngọc muốn bỏ trốn cùng, cũng có công tử nhà giàu bị Thẩm Ánh Ngọc hạ dược muốn cưỡng bức.

Trong đó một tú tài tuy im lặng, nhưng cũng không hề biện hộ gì cho Thẩm Ánh Ngọc.

Bọn họ quỳ xuống đất, xác nhận tất cả những lời ta nói.

Thẩm Ánh Ngọc điên cuồng phủ nhận, tên tình lang kia khinh bỉ liếc nhìn nàng ta: “Khối ngọc mà năm xưa ngươi muốn tặng ta, hóa ra là ngươi trộm từ chỗ Thẩm Phục Cẩn sao?”

Hoàng đế nghe những lời này, ánh mắt nhìn Thẩm Ánh Ngọc lập tức thay đổi: “Khối ngọc đó là vật định tình của trẫm và mẫu phi con, nếu con thật sự là nữ nhi của quý phi, sao lại dùng khối ngọc đó để lấy lòng nam nhân?”

“Phụ hoàng, lúc đó con mất trí nhớ! Con…”

Thẩm Ánh Ngọc muốn giải thích, nhưng lão hoàng đế đã không muốn nghe nữa.

“Phụ hoàng!” Ta thừa thắng xông lên, kiên định nói: “Xuân Noãn Lâu vốn chỉ là một trà lâu tao nhã, chính vì Thẩm Ánh Ngọc mà biến thành chốn phong nguyệt trong miệng người ngoài! Nàng ta vì muốn trèo cao hoàng thất, còn phóng hỏa thiêu rụi Xuân Noãn Lâu, tưởng rằng Xuân Noãn Lâu cháy rồi, người biết chuyện chết hết, nàng ta có thể đường đường chính chính làm công chúa!”

Tiêu Đình Dực tiến lên nói: “Quả thật như vậy, chuyện này, người Hà Thành ai cũng biết.”

“Nói như vậy, một ả kỹ nữ, cũng dám đến trước mặt trẫm mạo nhận công chúa?”

“Phụ hoàng! Nàng ta vu khống con, nếu nói gì cũng vô ích, chi bằng trực tiếp nhỏ máu nhận thân! Máu của con nhất định có thể hòa vào máu của phụ hoàng và thái tử ca ca!”

19

Tùy chỉnh
Danh sách chương