Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

đưa tay phía ngăn kéo, tôi hoảng hốt giữ chặt lấy tay anh:

thể… cần…”

Động tác anh khựng lại, mắt nhìn tôi thật lâu.

Vài giây , coi chưa nghe thấy, anh lôi siêu mỏng vị dâu, xé rẹt, cười nhếch mép đầy nguy hiểm:

“Sao thế, lại muốn vào viện nữa à?”

Âm điệu y châm chọc, lôi tôi từ cơn mụ mị quay lại chút lý trí.

Ba tháng trước, tôi từng dính một lần bầu ngoài ý muốn.

Sợ gia đình biết, tôi lén đi bệnh viện .

Ai ngờ kẻ tung chuyện tôi vô khoa sản lên diễn đàn.

biết, giận dỗi cả đống ngày, chẳng thèm nhìn tôi.

Khi ấy tôi ngây thơ tưởng anh thích tôi.

mới hiểu, hôm đó anh cãi nhau với , tâm trạng xấu thôi.

Anh tức chẳng vì thai, càng chẳng vì tôi.

Cuộc vui chưa xong, giữa chừng nghe điện thoại rồi đứng dậy.

Tôi quấn chặt eo anh, chịu buông, anh dứt khoát gỡ :

“Đừng quậy… tôi thật sự việc.”

Việc gì thì ai chẳng biết? Chắc chắn dạy thêm muộn.

Tôi ầm ĩ, dọa nếu anh bước , tôi sẽ cắt thuốc men anh.

kể khổ rằng tôi nước đãi ngộ chẳng bằng ai, phải mua đồng hồ, đưa tiêu, học nấu ăn cho anh.

Anh nhếch môi:

“Tôi đâu ép , thể .”

Tôi cứng họng ngay.

Nhưng khổ, tôi lại mê mẩn gương với thân hình kia.

cần thỉnh thoảng anh giặt đồ, nấu canh, quay đi quay lại tôi lại thấy anh coi biết điều.

Nhưng thật anh chưa từng để lời tôi vào tai.

Tôi ầm trời long đất lở, anh chọn đi tìm .

Tôi nhớ lại hôm sinh nhật bạn, uống say rồi giả bộ nũng nịu gọi:

, em say rồi… anh tới đón em đi~”

Anh cúp ngay:

“Gọi tài xế hộ, tôi đang chạy đơn ship.”

Kết quả hôm , cả trường rùm beng anh tối đó đi xem phim với .

tôi thì đứng bơ vơ ven đường, đụng ngay bọn lưu manh lôi vào hẻm.

May nhờ xe cảnh sát chạy ngang mới thoát.

Tôi mới ngấm: thích và thích, khác nhau một trời một vực.

Người anh thích, một cú điện thoại, anh hết chạy tới.

tôi, cởi sạch đứng trước , anh phũ phàng gạt đi, chẳng mảy may.

Chưa lâu , ba tôi gọi:

“Trần Vọng tuần nước.”

Tôi nhếch môi: “Rồi sao nữa?”

Ông gằn giọng:

“Mau dọn sạch đống rối rắm bên ngoài rồi lết . Đừng tưởng tao biết, lo quét cho gọn, đừng để nhà họ Trần tóm được.”

Ông tôi từ bé đã chẳng giờ cho tôi sắc dễ coi.

theo tình đầu, từ đó ông đổ hết cay nghiệt lên tôi.

Đến khi cưới dì ghẻ, càng hắt hủi hơn.

Biết rõ Trần Vọng đồng tính, vậy vì mảnh đất, ông hăng máu bắt tôi gả.

Tôi đáp gọn: “Biết rồi.”

Cúp máy, tôi liên hệ Chu Nghiên nhờ lo hợp đồng thuê nhà.

Vốn trước tôi sợ phiền phức thuê khách sạn nên nhờ ấy tìm.

Thấy tôi trả lại căn hộ, hóng hớt:

“Chia tay cậu trắng kia rồi hả?”

Tôi lắc đầu: “Chưa. Nhưng sớm muộn thế.”

chép miệng: “Cậu ta chịu chia à?”

“Tôi sẽ khiến anh ta chịu thôi.”

Luận văn bảo vệ xong, tôi phải gả.

Cho dù tối nay anh đi tìm , thì ở thành phố này tôi chẳng ở lại lâu.

đêm đó, biệt tăm biệt tích.

Nhắn tin cho anh y ném đá xuống biển.

Luận văn tôi thuận lợi qua.

Trước khi rời đi, tôi lại ghé bệnh viện đóng viện phí cho anh.

Ngay quầy bên, hai y tá nhận tôi, bĩu môi buôn dưa:

“Lại con gà ngốc nữa rồi!”

“Bạn trai đạp hai thuyền chẳng biết, thế nai lưng trả .”

Tôi im lặng.

Họ nói đâu sai đâu đúng.

Tôi và anh dù hai năm, cùng lắm quan hệ kim chủ – tình nhân, phải người yêu.

Anh chưa giờ công nhận tôi.

Tôi chưa từng giới thiệu anh với bạn bè.

Từ đầu, vốn và thể xác.

tôi từng hứa, cần anh ở bên, tôi sẽ lo chữa bệnh cho anh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương