Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Quay định đi, liền chạm Hạ và thanh mai bước từ thang máy.
Thư Nhiễm vội vàng buông tay anh, lắp bắp: “ Hạ, đừng lầm, em đi cùng anh ấy thăm dì thôi.”
Tôi cười nhạt. Tôi hỏi, mà ta hấp tấp giải thích.
“Tôi biết , đừng căng.”
Hai năm nay, tôi thấy quá rõ .
cú điện thoại kéo anh bỏ hết, ngoài thân có quan trọng.
Và với Hạ , Thư Nhiễm chính là loại đó.
Anh thấy tôi ở đây, lộ vẻ phiền: “Đến , sao không nói?”
Tôi cười khẽ: “Tôi nhắn , là anh không trả .”
Anh nhíu mày: “Em khi nào gửi?”
chìa cái khung chat trống không.
Tôi đứng hình.
Thư Nhiễm chen ngay: “ Hạ, đừng lầm, bọn em đi nông thôn vẽ phong cảnh, sóng yếu không nhắn.”
Hai hát phụ họa, suýt nữa tôi mình gửi nhầm.
Tôi nhìn họ: “WeChat không SMS không sao?”
Nói thẳng , là coi tôi đáng.
Anh chau mày: “Em nghĩ tôi cố tình không trả ?”
Tôi nhếch môi: “Sai à?”
Không muốn dây dưa, tôi đưa hóa đơn viện phí: “ dì , tôi đóng. Cái này mang đi làm thủ tục hoàn.”
Nói xong, quay bước đi.
Sau lưng là giọng Thư Nhiễm đầy ủy khuất: “Hạ , có phải Hạ giận em không? Hay anh đi dỗ ấy?”
Anh lạnh nhạt: “Không . Đợi ấy hết giận tự .”
Tôi khựng .
Hóa đến tư cách dỗ, tôi có.
đúng thôi.
phụ nữ bỏ cầu xin đàn ông ngủ cùng, gì phải phí công an ủi.
Tôi nghĩ, sau vụ ban ngày, Hạ chắc phải mất nửa tháng mới mò tới. Ai ngờ tối nay đang dọn hành lý anh lù lù ôm chặt từ sau lưng: “ sự giận à?”
Giọng khàn khàn, thở bên cổ ngứa buồn. Tôi chưa kịp quay đầu, má bị bóp nhẹ, anh cúi xuống hôn luôn từ phía sau: “Anh thề, sự không nhắn của em.”
Thái độ thành khẩn quá mức, làm tim tôi mềm nhũn. Đúng kiểu bị tình yêu che mờ não, anh chịu cúi đầu sai là tôi tha thứ ngay.
Anh nắm thóp tôi giỏi cực. đẩy , anh đưa cho viên kẹo dụ khị. Tôi giữ chút lý trí, gặng hỏi: “Có phải không muốn trả , cố tình xóa khung chat?”
Hạ nhếch môi, cười câu hồn: “Em có , xinh, dáng ngon, lo cho mẹ anh… anh não tàn mới dám đá kim chủ.”
Nghe xong, bất kể lòng hay không, tôi thấy vui. Ít , số bỏ có tí cảm xúc hồi đáp.
Tôi liền phản kháng, cắn môi anh: “Nhưng mà anh đâu não tàn lần.”
Anh liếm vết máu, bế thẳng tôi vào phòng tắm: “Thế để anh bù cho em nhé?”
Trận đó lớn , trong căn hộ chỗ nào đứng là thành chiến trường. Giữa chừng, điện thoại anh reo liên tục. Tôi mệt rã rời, đẩy anh: “Nghe đi, nhỡ đâu có việc gấp.”
Anh rõ ràng chờ câu này, dứt tôi lập tức cầm máy. Đầu dây bên kia là tiếng thanh mai khóc nức nở: “Hạ , em thấy có theo dõi… sợ quá… anh đến đón em đi?”
Anh nhìn tôi. Tôi đoán ý định, khoát tay giả vờ rộng lượng: “Đi đi, nhỡ sự gặp kẻ xấu muộn mất.”
“Ừ, đợi anh về sẽ tính sổ.” Anh liếc căn phòng bừa bộn, ánh mắt ẩn ý. Tôi nóng mắng: “Cút!”
Lần này, bảo cút là anh cút . Suốt cả đêm không quay , chắc mải dỗ thanh mai. Ngay cả cái thèm gửi.
Tôi dọn phòng xong, điện thoại báo chuyến bay cất cánh. Trước khi đi, tôi đổi hết thuê nhà dư thành , đặt ngay trên bàn.
Máy bay hạ cánh, ba tôi gọi bom liên tục. Không ông quá tưởng hay nghĩ Trần Vọng đồng tính quan tâm phụ nữ, mà bảo tôi khỏi trang điểm, cứ thẳng thế đi gặp.