Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mặt tôi sầm . Anh nghĩ ra lời nói dối nào hay hơn đi chứ, chứ bịa kiểu ai tin. Tôi gạt anh ra, bực tức:
“Hạ , anh đừng lấy mấy tào lao để dỗ tôi. Vọng đồng tính hay không, anh phải người họ Hạ hay không, thì thay đổi được tôi phải gả anh ta!”
Tôi mở cửa bước ra. Lễ đính hôn đang diễn ra.
Vọng thấy tôi quay thì hơi bất ngờ:
“Tôi tưởng em đi rồi.”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không can thiệp của anh.”
Tôi liếc qua người đàn trung niên bên cạnh. Ba tôi đang tôi cười mãn nguyện. thoáng chốc, tôi thấy mình thảm hại thật sự. Nếu Vọng thích phụ nữ, mà hôm nay vẫn xảy ra như , thì chỉ vì mảnh đất kia, tôi phải sẽ giả vờ nhắm mắt làm ngơ như bây giờ không?
Lễ đính hôn ngoài màn kịch giữa chừng thì coi như vẫn suôn sẻ. Ba tôi cầm tờ giấy quyền khai thác đất làm sính lễ, cười hớn hở như trẻ được kẹo.
Hạ ngồi dưới, mắt dán chặt vào tôi, nắm tay đến trắng bệch. Tôi quay lưng đi, cố tình tránh né ánh đó. vẻ mặt tổn thương ấy cứ như tôi nợ nần gì anh. khi rõ ràng anh mới là người lời nhất – vừa vừa tự do, vậy mà làm như tôi vứt anh không bằng.
Trên đường về họ , tôi rối bời. Nhắm mắt mở mắt đều hiện lên ánh mắt đỏ hoe u ám của Hạ .
Ba tôi bất ngờ lên giọng lấy lòng:
“Hạ Hạ… trước giờ sao ba nghe quen người họ Hạ?”
Tôi sững , ngạc nhiên vì sự nịnh nọt mắt . nhỏ lớn, giờ tôi sắc mặt tử tế, toàn cay nghiệt lạnh nhạt.
Tôi nhíu mày:
“ quen hồi nào?”
Ba tôi gấp gáp:
“Sao không quen, hôm nay người mang quà chính là người họ Hạ.”
Rồi mở hộp quà ra. Bên là chiếc đồng hồ Patek Philippe nữ, ngọc lục bảo, trị giá hàng chục triệu. kèm mảnh giấy nhỏ, chữ viết gọn gàng, giống y chữ Hạ .
Tôi lẩm bẩm:
“Chắc giả thôi?”
Cả đời thấy đồ xa xỉ thế , tôi không phân biệt nổi thật giả. Ba tôi trừng mắt:
“ họ Hạ mà đi mua đồ fake lừa chắc?”
mắng tôi mắt mù, khác mẹ. Tôi không chịu thua:
“ tôi ra dưỡng anh ta đáng , lấy ra mua đồng hồ !”
Hai năm nay cộng hết tôi chi anh chỉ khoảng một triệu. Ngay cả dây đeo đồng hồ đủ. Ba tôi ngẩn người, tôi như điên: tôi dám nghĩ mình dưỡng thái tử cảng thành. Tôi thì thấy chính mới điên. Một người không trả nổi viện phí mẹ, lấy mua Patek Philippe?
Tôi không buồn tranh cãi, xách hộp quà lên lầu. Nghĩ bụng giả thì nhiêu. Định chặn số anh để chuyển , thì số lạ gọi .
Giọng nam trầm thấp, tính:
“ , coi như tích đức, qua đây đưa tên về đi?”
“Ai cơ?”
“Thì… người bị làm tổn thương đó!”
“Ý anh là, Hạ ?”
“Phòng 909, khách sạn Thịnh Triều. qua đi.”
kịp hỏi gì thêm, đối phương đã cúp máy. Ban đầu tôi định mặc kệ, nhưng sợ Hạ quậy tai họ nên đành gọi xe đi.
Vừa cửa phòng đã nghe tiếng anh nghẹn ngào men rượu:
“Anh đi quyến rũ tên họ kia đi, hắn không yêu Hạ , Hạ gả hắn thì hạnh phúc .”
“Thế sao anh không tự đi quyến rũ ấy?”
“Tôi thử rồi, nhưng ấy không yêu tôi… đến ghen buồn. ấy tự ý của tôi…”
Nghe đây tôi tức đến bật cười. Lời lẽ của anh biến tôi thành kẻ tệ bạc không ra gì. Tôi đang định đẩy cửa thì nghe anh tủi thân:
“ à, muốn tên họ kia cưới người phụ nữ khác, vậy sao tối qua không trực tiếp đưa hắn đi?”
“?” Tôi chết sững.