Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nước mắt hoà vào nước mũi Đổng Man Man, từng giọt từng giọt không ngừng tuôn rơi: “Xin cô giúp chúng tôi với, dù sao thì Trạch Trạch cũng là cốt nhục của Hướng Nam.”
“Tại sao tôi phải giúp? Đó là con của cô với Hướng Nam, đâu phải con của tôi và Hướng Nam đâu mà tôi phải giúp mấy người làm gì cho mệt thân?” Tôi tỏ ra chẳng liên quan gì.
Nào ngờ Đổng Man Man nói: “Vì Hướng Nam yêu cô.”
Cô ta kể rằng, người Hướng Nam thật sự yêu luôn là tôi.
Việc anh ấy muốn ly hôn, muốn đến với Đổng Man Man, và luôn luôn làm những chuyện buồn nôn để chọc tức tôi, tất cả đều là vì anh ấy mắc bệnh nan y.
“Hướng Nam biết mình không sống được bao lâu nên mới chọn cách rời xa cô, anh ấy không muốn làm liên lụy đến cô.”
Đổng Man Man cố diễn tả tình yêu Hướng Nam dành cho tôi, nhưng tôi nghe thấy lại không mấy cảm động.
Tôi biết anh ấy yêu tôi.
Tôi cũng biết anh ấy sắp chết. Bởi mỗi ngày anh ấy rượu chè, thâu đêm trong quán bar, rồi lại phải dùng thuốc để cầm cự, như vậy thì sao tránh nổi bệnh tật?
Bị bệnh mà không chịu chữa, hỏi sao không chết.
Năm nào tôi cũng là người cầm hộ anh ấy giấy kết quả kiểm tra sức khỏe, thậm chí tôi còn rõ tình trạng cơ thể anh ấy hơn cả anh ấy.
Tôi lạnh lùng: “Thế thì sao? Chẳng lẽ chỉ vì chút lý do đó mà tôi phải cứu con cô ư?”
Cô ta sững lại, có lẽ không ngờ được tôi lại máu lạnh đến thế, Đổng Man Man sực hiểu: “Hóa ra cô vốn chẳng yêu thương gì Hướng Nam.”
Không chỉ không yêu, tôi còn rất hận anh ta.
Đổng Man Man tuyệt vọng, ngoài tôi ra, chẳng còn ai có thể giúp cô ta được nữa.
Cô ta cũng đã tìm đến mẹ chồng tôi, nhưng bà vừa đầu tư lỗ hết tiền, ngày ngày vẫn phải nịnh nọt bố chồng để xin tiền thì làm gì dám đắc tội với ông ta?
“Trạch Trạch, làm sao bây giờ? Mẹ không cứu nổi con rồi.”
Đổng Man Man vừa khóc lóc vừa liên tiếp dùng tay đấm vào ngực.
Tôi nhìn cô ta phát điên một lúc, rồi lên tiếng: “Đổng Man Man, cô còn nhớ cái lần tôi hỏi vì sao cô và Hướng Nam lại chia tay không?”
Đổng Man Man ngưng khóc: “Chúng tôi…”
“Nếu cô nói cho tôi biết sự thật, biết đâu tôi sẽ xem xét cứu con giúp cô đấy.”
Cô ta cắn môi, vài phút sau cô ta trình bày như thể đã hạ quyết tâm từ trước: “Vì năm đó, Hướng Nam đã từng đâm chết một người.”
Hôm đó, Hướng Nam đưa Đổng Man Man lên núi ngắm sao, trên đường về gặp mưa to nên bị hạn chế tầm nhìn, xe của anh ta vô tình đâm chết một người. Thi thể người phụ nữ ấy chảy rất nhiều máu, cô ấy đã chết chỉ sau một cú đâm xe. Nhưng Hướng Nam vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, anh ta đưa Đổng Man Man về nhà trước, rồi mới quay lại lo liệu vụ đó. Đổng Man Man thì sợ Hướng Nam sẽ bị bắt ngồi tù nên hôm sau liền đòi chia tay, xong bị ép ra nước ngoài dưới sự sắp xếp của gia đình.
Sau này cô ta cũng sống không khấm khá mấy, quay về thấy Hướng Nam chẳng những không ở tù mà ngược lại ngày càng giàu hơn, liền cố bám lấy anh ta.
Nghe xong những lời này, tay tôi run lên, giọng trầm thấp đến đáng sợ: “Vậy cô có biết anh ta xử lý thi thể thế nào không?”
8
“Tôi hỏi qua thì Hướng Nam bảo đã bồi thường một khoản lớn cho gia đình nạn nhân rồi, thế là êm xuôi mọi chuyện.”
“Vớ vẩn!” Tôi vừa nói vừa đập cốc xuống đất, mạnh đến nỗi các mảnh vỡ bay tứ tung.
Đổng Man Man kinh hãi nhìn tôi, như thể chợt hiểu ra điều gì đó.
“Đổng Man Man, cô giúp tôi một việc trước, sau đó tôi sẽ tìm cách đưa con cô ra, sao hả?”
Thấy vẻ mặt căng như dây đàn của tôi, cô ta lùi lại vài bước, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Hai ngày sau, Đổng Man Man tới đồn cảnh sát, tố cáo Hướng Nam từng gây ra tai nạn rồi bỏ trốn.
Cảnh sát nghe xong chỉ có thể lập hồ sơ, vì Hướng Nam đã qua đời, mà lúc ấy lại không báo án, giờ họ cũng chẳng biết phải điều tra thế nào.
Nhưng đêm đó trời đổ mưa như trút, đoạn sườn núi ở đó bỗng bị xói lở nên đã để lộ một đống xương trắng.
Cảnh sát xác nhận rằng đống hài cốt đó thuộc về một phụ nữ nông thôn tên Cao Thục Quyên sống dưới chân núi, nhà bà ấy cũng từng báo mất tích từ 8 năm trước. Mà chỗ xương kia chỉ là một phần thi thể bà.
Vì là vụ việc nghiêm trọng nên trên thành phố đã lập tổ điều tra chuyên án.
Sau đó có người lên cơ quan công an khai rằng 8 năm trước đã từng trông thấy một chiếc xe đang đi trên núi và đâm vào ai đó, rồi chạy mất. Dù mưa to nhưng anh ta vẫn cố ghi lại biển số.
Cảnh sát truy biển số ấy thì phát hiện chủ xe 8 năm trước lại chính là doanh nhân tiêu biểu của thành phố – Hướng Nam.
Hai tuần sau, bố mẹ Hướng Nam bị bắt vì tội bao che giúp con trai gây tai nạn rồi bỏ trốn, đồng thời có hành vi man rợ với thi thể nạn nhân. Cụ thể là họ chia xác, vứt rải rác trên núi, sông và bãi rác.
Vì thời gian quá lâu nên chỉ còn phần xương cốt trên núi được giữ lại.
Đến tận bây giờ, chân tướng vụ án mới được sáng tỏ.
Hai ngày sau, tôi đến đồn cảnh sát nhận tro cốt của Cao Thục Quyên.
Ôm bình tro trong lòng, tôi khóc nghẹn không ra tiếng.
Đúng lúc này có một người phụ nữ khác đi đến, cô mặc đồ đen, ngồi xuống bên cạnh tôi và đặt tay lên bình tro, nước mắt cũng tuôn rơi: “Mẹ ơi, con và em cuối cùng cũng đã báo thù cho mẹ được rồi.”
Tôi nhìn khuôn mặt của Mộc Thanh Thanh mà môi run rẩy, khẽ gọi: “Chị ơi…”
Mộc Thanh Thanh ôm tôi vào lòng, vuốt nhẹ lưng tôi: “Không sao đâu, mọi chuyện tồi tệ đều đã trôi qua ổn thoả rồi.”
Người tên là Cao Thục Quyên đó chính là mẹ tôi. Năm đó, bố tôi sốt cao, mẹ tôi không màng bên ngoài mưa lớn mà nhất quyết đi gọi bác sĩ về khám cho bố bằng được. Nhưng bà ấy không bao giờ trở về nữa. Bố tôi cũng vì không được cứu chữa kịp thời nên mất trong bệnh viện.
Chỉ trong chớp mắt, nhà tôi đã tan nát lúc nào không hay.
Lo xong tang cho bố, tôi và chị gái đã đi tìm mẹ khắp nơi không ngơi nghỉ.
Cuối cùng nghe nói có người từng thấy một chiếc xe đâm trúng mẹ tôi, nhưng khi hỏi đến thì người ấy bảo chắc là nhìn lầm, sợ phiền phức.
Bằng cách thần kỳ nào đó, chúng tôi biết được biển số xe, lần theo đó và tìm ra Hướng Nam.
Ban đầu, tôi lấy Hướng Nam là để điều tra nguyên nhân mẹ mất. Tôi không quan tâm anh ta là loại người gì, cũng chẳng bận tâm anh ta làm gì với những cô gái khác. Tôi phải giấu mình suốt hai năm trời, dựa vào mấy câu khi Hướng Nam mê sảng mới xâu chuỗi được manh mối về mẹ. Tôi muốn tố cáo anh ta, nhưng trong tay lại không có chứng cứ. Vậy nên chị tôi mới tiếp cận bố anh ta.
Hạng người như Hướng Nam chết cũng đáng. Dù anh ta không bỏ mạng dưới biển, cũng sẽ chết vì bệnh mà thôi. Mà giả dụ như bệnh không giết nổi thì sớm muộn tôi cũng khiến anh ta phải ngồi tù.
Cuối cùng thì vợ chồng nhà họ Hướng, tức ba mẹ anh ta, bị kết án tử hình. Tài sản còn lại của nhà họ Hướng đều do con của chị tôi thừa kế hết. Nhưng đáng tiếc thay đứa trẻ ấy lại chẳng tìm được nguồn thận thích hợp nên đã mất vào mùa xuân năm sau. Nghe tin đó, chẳng bao lâu sau, Đổng Man Man lại xuất hiện. Cô ta cầm kết quả giám định ADN cũ, nói con mình với nhà họ Hướng có quan hệ huyết thống, đến tận đây là muốn đòi chia gia sản.
Ban đầu, Hướng Nam định vài ngày nữa sẽ đi làm thủ tục ly hôn với tôi, rồi đăng ký kết hôn với Đổng Man Man.
Nhưng chị của tôi sao có thể dễ dàng để yên chuyện đó?
Chị chỉ mở miệng nói một câu đã khiến Đổng Man Man – người đàn bà điên đó lập tức câm nín.
Nguyên văn câu đó là: “Cô nghĩ con cô bị thương trước đây là do ông Hướng gây ra thật à? Tôi nghe nói thằng bé vừa nhập học tiểu học, cô có muốn tôi tìm chút rắc rối cho nó không?”
Mặt Đổng Man Man tái mét: “Bây giờ là xã hội pháp trị, chị định làm gì?”
“Chẳng làm gì cả, nhưng có thể khiến cô khó chịu đôi chút.”
“Bắt nạt một đứa trẻ thì hay ho gì chứ?”
“Vậy thì bắt nạt cô cũng không phải ý tồi.”
Chị tôi xòe tay: “Nhà cô đâu giàu bằng nhà tôi? Muốn cô phá sản đơn giản như trở bàn tay ấy mà.”
Đổng Man Man hiện giờ phải ăn ở trong nhà mẹ đẻ, nghe vậy mặt liền biến sắc.
Cô ta dù chẳng muốn, nhưng cũng chỉ biết đành ngậm ngùi rời đi.
Tôi vẫn rất để bụng chuyện cũ, bèn liên lạc với chồng cũ ở nước ngoài của Đổng Man Man.
Trước kia cô ta đâu phải ly hôn vì ngoại tình, mà là vì chồng cũ nghiện cờ bạc, chơi thua sạch tiền của cô ta. Tôi “vô tình” tiết lộ cho anh ta rằng giờ Đổng Man Man đang ở nhà bố mẹ ruột, gia đình cũng khá. Hôm sau đã thấy gã chồng cũ về nước. Chuyện sau đó tôi không rõ, chỉ biết cuối cùng hai vợ chồng họ đều bị đuổi khỏi nhà ngoại.
Vào Tết Thanh minh, tôi cùng chị lên núi thăm mộ bố mẹ. Chúng tôi đã gộp chung mộ của hai người lại, vì đó cũng là tâm nguyện khi xưa của bố.
Hôm đó trời đẹp vừa phải, không mưa cũng chẳng nắng.
Chúng tôi thắp hương xong thì cảm nhận được một cơn gió thoảng qua.
Trong gió có hương thơm của lúa mì, hệt như mùi trên người của mẹ.
Tôi nghĩ rằng, có lẽ bố đã dắt người mẹ lạc lối năm xưa quay lại thăm hai chị em tôi rồi.
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!