Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trời ạ, tôi đâm phải chiếc “bạo chúa mặc vest” truyền thuyết .
Cảm giác như tài khoản ngân hàng đang gào thét tuyệt vọng.
Tôi ngẩng , ánh chạm ngay ánh Kỷ Hoài.
Anh giơ chìa khóa xe .
Đèn pha chiếc RS chớp chớp hai lần phía tôi.
Sợ , đến.
Kỷ Hoài tới, gõ ngón cửa kính xe tôi, cúi người xuống, khóe môi khẽ nhếch :
“Giải quyết riêng nhé?”
Giải quyết riêng?
Đồng tử tôi chấn động.
công an ơi, có người hiểu luật còn cố tình phạm luật, quản không?
đúng , anh ấy chính là công an…
Chưa kể, chẳng lẽ anh còn cảm thấy tôi chưa đủ áy náy với anh ?
Tôi hắng giọng, quay Bân:
“Em trước , bên này xong chị sẽ tìm em.”
Sắc mặt Kỷ Hoài khựng .
Đôi đen lạnh lẽo chằm chằm tôi.
Chắc là xót xe lắm.
Bân xuống xe, nhưng không , đứng lo lắng tôi.
Ánh Kỷ Hoài lướt qua cậu ta, rơi phía tôi:
“ thế, sợ tôi ăn thịt cô ấy ?”
Bân run rẩy.
Tôi hết cách, phất với cậu ta:
“Không đâu, , chờ chị gọi.”
Đợi đấy, để chị chửi em trận qua điện thoại.
4
Bân chuồn mất.
Tôi lao ngay tới trước xe Kỷ Hoài.
giật mình.
Chiếc líp cản trước làm bằng sợi carbon, nghe nói là đốt tiền thành, bị tôi tông cho nứt .
Chắc chắn sửa siêu đắt.
Thế Kỷ Hoài chẳng thèm xe.
“Em bên nội hay bên ngoại?”
Anh bỗng nhiên hỏi.
“…Bên nội.”
Tôi hơi rối, buột miệng đáp, “Ừ, con em.”
“Đường Đường.”
Giọng Kỷ Hoài lạnh hơn, “Nó , em Đường. Em hiểu ‘’ nghĩa là không?”
“…, bên ngoại, con bác gái.”
“Mẹ em Lý.”
Trẻ trâu thanh mai trúc mã đúng là phiền, tổ tiên ba đời tôi anh đều thuộc.
“…Ờ, hàng xa! Em bên bác dâu bên nội!”
Anh rốt cuộc định làm đấy, điều tra hộ khẩu ?
Kỷ Hoài nhướng mày:
“ ngoài ngũ phục chưa?”
Ngũ phục? ngũ phục?
Là thứ gom đủ thì được chia mấy tỷ ?
Nghe có vẻ, ngoài được thì càng tốt.
“ ! lâu lắm ! cả mười vạn tám ngàn dặm luôn !”
Tôi nói như chém đinh chặt sắt.
Anh im lặng.
Sau thở dài.
Người này, không biết rốt cuộc bị trục trặc ở đâu nữa.
Tôi quyết định kéo chủ đề đúng hướng.
“Kỷ Hoài, hay là… mình báo bảo hiểm ?”
Anh đáp không liên quan:
“Anh thấy cậu ta… còn lắm.”
! Sinh viên đại học mét tám mấy, đủ tuổi chịu trách nhiệm cho hành vi ngu xuẩn mình nhé!
Tôi phản bác:
“Nó không ! chút cũng không !”
5
Tôi vừa dứt lời, không khí xung quanh đông cứng .
Kỷ Hoài tôi chăm , anh cuộn trào những cảm xúc tôi không hiểu nổi.
lúc sau, anh mới tiếng:
“Thôi vậy.”
…Là ý ? Không bắt tôi đền nữa ?
Nhưng tôi thật sự không muốn mang ơn anh thêm nữa.
“Hả? Vậy giờ làm ?”
Kỷ Hoài không trả lời, chỉ tiến bước.
Tôi theo phản xạ lùi , nhưng lưng đã chạm vào cửa xe.
Anh áp sát, chống vào xe, giam tôi vòng .
Hơi thở quen thuộc anh bao trùm lấy tôi.
tôi không kiểm soát được lóe những hình ảnh “mất phí mới được xem”.
Chẳng lẽ anh muốn tôi lấy… cách khác để bồi thường?
Cũng không hẳn là không được, dù thì anh…
Đang nghĩ tới những điều không lành mạnh ấy thì——
Kỷ Hoài bất ngờ cúi , chóp mũi gần như lướt qua má tôi.
Dừng bên tai.
Hơi thở anh nóng rực.
“Đường Đường… giải quyết riêng… thêm lần nữa… làm loạn với anh .”
6
Môi Kỷ Hoài khẽ chạm vào vành tai tôi.
Tôi bị kéo ngược đêm hè năm .
Tôi và Kỷ Hoài là thanh mai trúc mã.
Cùng năm, cùng tháng, cùng ngày sinh, anh hơn tôi mười lăm phút.
Từ , anh đã là đứa nhóc xách cặp giùm tôi, chép bài cho tôi,
Đánh nhau vì tôi.
Là đuôi tôi.
Tôi thất tình, người tiên đến an ủi luôn là anh.
Cả thế giới này, chỉ có mình anh là luôn đứng phía tôi, vô điều kiện.
Đêm , là mùa hè tiên sau khi tôi tốt nghiệp đại học,
Cũng là lần tôi thất tình thảm hại nhất.
Tôi bị cắm sừng.