1 giờ sáng, tôi nhận được cuộc gọi từ bện/h việ/n — chồng tôi, Tân Chí Viễn, đang nằm trong phòng cấp cứu vì… rách cơ do vận động mạnh.
Ban đầu tôi còn tưởng mình nghe nhầm. Tân Chí Viễn chẳng phải đang đi công tác ở Giang Tô sao? Tại sao lại xuất hiện ở bện/h việ/n trong thành phố, lại còn là nửa đêm rách cơ vì “vận động mạnh”?
Nực cười hết sức.
Trên đường lái xe tới bện/h việ/n, tôi cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý cho chuyện này. Nhưng đáp án hiển nhiên kia cứ như sắp bật ra khỏi cổ họng, khiến mọi lời bao biện đều trở nên nực cười và ngu ngốc.