Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc ra về, mẹ anh tôi một chiếc cặp có hình Tôn Ngộ Không.
Cô bảo tôi phải dũng cảm Tôn Ngộ Không, và sẽ mạnh mẽ chú ấy.
Tối đó, trong cặp Tôn Ngộ Không, tôi thấy một xấp tiền màu đỏ dày cộp.
Tôi vui vẻ cầm tiền khoe với y tá:
“Cô ơi, tiền viện !”
Y tá vội bịt miệng tôi:
“Viện chứ! Con nít làm có tiền đóng viện ?”
Cô cúi xuống thì thầm:
“Đồ ngốc, mau giấu tiền , để dành cơm ăn.”
“ viện …” – Tôi kiên quyết nhìn cô.
Đừng nghĩ tôi nhỏ là không hiểu !
qua trong căn-tin, tôi nghe họ nói nếu không đóng viện thì bác sĩ, y tá đều bị bệnh viện phạt tiền.
Tôi thấy y tá trốn góc cầu thang gọi điện vay tiền mẹ để sữa cho con !
Tôi nghe thấy hết rồi!
Tôi vẫn cố chấp đưa tiền ra.
Y tá gọi bác sĩ đến.
, bác sĩ đưa cho tôi một tấm thẻ thật đẹp:
“Đây là thẻ . Tiểu Dư phải giữ cẩn thận nhé. Mật khẩu là số phòng bệnh và số con.”
“Nào, nói cho chú biết, con phòng nào, mấy?”
Tôi đáp ngay:
“Phòng 985, 211!”
“Đúng rồi! Vậy mật khẩu là 985211 nhé!”
Tôi tò mò hỏi:
“Chú ơi, thẻ dùng nào ạ?”
Bác sĩ cười:
“ con thật sự muốn một thứ đó, chỉ cần ước với thẻ, rồi mang đến ngân hàng in trên thẻ là được.”
Đêm đó, tôi ôm thẻ và mơ một giấc mơ thật đẹp:
Trong mơ, bố không quay đón tôi.
Mẹ không nắm tay tôi bắt tôi truyền m.á.u cho anh.
Tôi sống bệnh viện mãi mãi, được xem hoạt hình, chơi khu vui chơi tầng 9, ăn những món thật ngon.
Bác sĩ, y tá, và nhiều người tốt bụng tôi đống đồ ăn vặt, chất đầy bàn…
sáng , mở mắt… tôi thấy bố mẹ.
Bố tát mạnh vào tôi, đau điếng.
“Đồ vô dụng!”
Mẹ bóp cổ tôi, gào lên sấm:
“Tại ? Chúng ta bỏ ra bao nhiêu tiền mổ, bán nhà, thế anh mày vẫn c.h.ế.t?!”
“ không phải mày c.h.ế.t?!”
“Mày là đứa con thừa, không c.h.ế.t thay cho anh?!”
“Đồ chổi! Là m.á.u bẩn mày hại c.h.ế.t con trai tao!”
“Tao đã bán mày cho bọn đòi nợ rồi, mày không theo họ?!”
“Nếu mày theo rồi thì tụi nó đâu có tới đòi nợ, anh mày không c.h.ế.t… TẤT LÀ TẠI MÀY!!”
Mẹ siết chặt tay, tôi nghẹt thở, chỉ biết nhìn mẹ.
Mẹ khác quá.
Trước đây, tôi từng thấy mẹ bế anh dịu dàng tiên nữ.
giờ, mẹ không hào quang .
Thay vào đó là một cái miệng ngoác ra, răng nanh nhọn hoắt, nước miếng tanh hôi văng đầy tôi.
Trông chẳng khác quái vật trong phim hoạt hình …
Bố tìm thấy cặp sách và chiếc thẻ trong đó.
ta cười:
“Tôi biết ngay! Bỏ nó bệnh viện thế nào có người thương hại cho tiền!”
Tôi vùng vẫy:
“Đó là cháu! Bác sĩ cháu thẻ !”
Bố tát mạnh thêm cái . Tôi thấy tai ù hẳn .
Mẹ siết cổ tôi chặt hơn, méo mó, miệng cứ há ra khép .
tôi mới biết, mẹ nói:
“Tao bóp c.h.ế.t mày! Cho mày đền mạng cho con tao!”
tôi sắp ngất, tôi ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c sát trùng – là mùi trên người y tá.
“Tiểu Dư!!” – Giọng cô gào thét trong tai tôi.
Bố mẹ hét lên, rồi là tiếng la đau đớn, cầu xin.
Tôi yên tâm ngất trong mùi t.h.u.ố.c quen thuộc.
tôi tỉnh , bác sĩ, y tá và chú sẹo đều đang cạnh.
Y tá ôm tôi, run rẩy vẫn an ủi:
“Tiểu Dư đừng sợ, bố mẹ em bị công an bắt rồi, họ không thể làm hại em .”
“Lỗi tại cô… lẽ ra cô không nên trà sữa…”
Tôi đẩy nhẹ y tá, ra hiệu cô mở ngăn kéo bên .
Bên trong là 19 phiếu giảm giá trà sữa.
Tôi giúp mấy cô quán chạy việc, mỗi lần được một phiếu.
Tôi định tích đủ 27 cái để y tá, vì sắp tới là sinh nhật 27 tuổi cô.
Tôi không có tiền bánh sinh nhật, có thể mời cô uống trà sữa rẻ hơn.
Cô ôm xấp phiếu rồi òa khóc.
Tôi ngước lên nhìn bác sĩ, mắt đỏ hoe, cố ghen tị hỏi:
“Chỉ y tá thôi à? Chú không có quà hả?”
Tôi cười, gõ gõ gầm .
Dưới đó giấu một tấm băng rôn tôi tự làm.
Tôi giúp bán cờ trước cổng bệnh viện giao hàng suốt tháng, mới được đồng ý miễn .
Tôi thấy trong phòng bác sĩ có treo nhiều tấm vậy. Người bệnh thích bác sĩ thì sẽ cờ.
Tôi thích bác sĩ.
tôi bị chai tay vì nhặt chai lọ, chú nắm tay dắt tôi băng bó.
Chú lén cho tôi quần lót mới.
Tất quần lót tôi đều là anh mặc thừa, rách, và chỉ có ba cái.
Trời mưa phơi không khô, tôi phải mặc quần không lót, rất khó chịu.
Chú bảo con trai không được vậy, rồi cho tôi đống quần mới có hình robot!
Tôi thực sự rất thích chú, nên tôi lén chuẩn bị tấm băng rôn , viết đầy lời cảm ơn.
bán cờ bảo tôi là bệnh nhân “lắm lời” nhất từng gặp.
tôi có quá nhiều điều muốn nói với bác sĩ , một tấm cờ đâu có đủ!
Thấy bác sĩ và y tá đều có quà, chú sẹo (chú Kim) gãi đầu, có phần ghen tị.
“Tiểu Dư, chú đ.á.n.h cho bố mẹ cháu một trận ra trò rồi đó!”
“ , mẹ cháu suýt bóp c.h.ế.t cháu, công ty chú có luật sư – rất giỏi. Chú sẽ nhờ luật sư giúp cháu tống bố mẹ vào tù, để họ không cơ hội làm hại cháu .”
Y tá ngạc nhiên nhìn chú:
“Công ty đòi nợ các anh… có luật sư à?”