Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

“Mẹ ngủ đây.”

Tôi cúp máy.

Ngoài trời bắt đầu mưa lất phất.

Tôi thu hành lý, mặc nguyên quần áo nằm xuống giường.

Sáng hôm sau, con về.

Trước kia, tôi luôn vội vàng chạy ra đón, xách hành lý, lấy dép, chuẩn sẵn cơm canh nóng hổi, ra bàn cho nó.

hôm nay, tôi chỉ ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, tay cầm quyển giấy đăng ký kết hôn, về phía cửa.

“Bố đâu ?”

Nó sầm mặt lại, lao đến giật lấy tờ đăng ký kết hôn từ tay tôi:

“Mẹ cầm cái này làm ?”

Tôi không đáp.

Nó hiểu ra ý tôi, lập tức nổi giận:

“Mẹ già ! Bố có con, có cháu, một gia đình hạnh phúc như ! Chỉ vì một cái lễ cưới giả, mẹ phá tan cái này à? Trên đời làm có loại mẹ như mẹ?!”

Tôi cũng không hiểu nổi — trên đời này, sao lại có mẹ như tôi?

Năm sinh non, trạm xá không có t.h.u.ố.c tê, bác sĩ dùng d.a.o mổ sống tôi.

Đau đến mức ngất xỉu cũng điều xa xỉ.

Tới bụng tôi một vết sẹo to và xấu xí.

“Tôi không xứng làm mẹ . Để Ngô Nhạc làm mẹ .”

Tôi vươn tay giành lại tờ đăng ký, con đẩy mạnh ngã ra phía sau.

“Mẹ! Mẹ định làm loạn đến khi nào?! Mẹ ép quá tôi gọi luôn Ngô dì mẹ thật đấy, đến lúc mẹ đừng hối hận!”

Đúng lúc , con dâu bế cháu từ trong lao ra, quát:

“Sao bà chưa nấu sáng?! Thằng Cường nhịn đói học à? Bà già mà không biết điều!”

Ngay đứa cháu nội tôi đích thân chăm bẵm từng ngày, cũng chỉ mặt tôi:

“Bà xấu! Không bằng bà Ngô! Bà Ngô mỗi lần đến đều mang cho cháu đồ ăn ngon!”

Tôi sững .

Con dâu định bịt miệng cháu không kịp.

Tôi lẩm bẩm hỏi:

“Các thường xuyên gặp nhau sau lưng tôi à?”

Con tránh ánh tôi:

“Dì Ngô giúp con làm ở công ty mới. mẹ thì sao? Ngoài nấu cơm giặt đồ thì mẹ biết ?”

Đúng , tôi chẳng biết .

Tôi không có bằng cấp cao, không có gia thế tốt như Ngô Nhạc.

Tôi chỉ biết lặp lặp lại những việc không tên mỗi ngày — lau , giặt quần áo, nấu cơm, dẹp.

Đổi lại, tôi được ?

Chỉ có phản bội và ghét bỏ.

Lúc , Khánh Ngân cũng vừa về đến .

Ông không biết xảy ra chuyện . Mà thật ra, ông cũng chẳng quan tâm.

Vì ông dắt Ngô Nhạc theo về.

Ông ân cần đỡ bà ta, quay sang nói với tôi:

có khách, pha trà .”

Giọng điệu, tư thế, ánh y như xưa, coi tôi như giúp việc.

Tôi Ngô Nhạc, ăn mặc sành điệu, móng tay sơn đỏ, ngón áp út đeo chiếc nhẫn mà chính Khánh Ngân đeo cho bà ta.

Tôi ngồi yên, không nhúc nhích.

Khánh Ngân vừa định nổi giận thì Ngô Nhạc chỉ cần liếc một cái, ông lập tức im lặng.

Trước mặt tôi thì ông luôn ra vẻ quyền uy.

trước mặt Ngô Nhạc, lại ngoan ngoãn như một con ch.ó con.

“Chị Phương, nghe nói chị hiểu lầm tôi với Khánh Ngân, tôi đặc biệt mang quà đến xin lỗi chị.”

Ngô Nhạc đưa tôi một hộp phẩm, tôi không nhận ra thương hiệu nào.

Suốt 50 năm qua, tôi chỉ rửa mặt bằng nước lã.

bà ta thì bảo dưỡng kỹ đến mức chỉ như trung niên bốn, năm mươi tuổi.

Khó trách tôi có cố đến đâu, cũng không lọt Khánh Ngân.

“Không cần đâu, cô giữ mà dùng.”

Tôi không đưa tay ra nhận.

Bất ngờ, Ngô Nhạc buông tay, hộp phẩm rơi xuống đất, vỡ toang, nắp bật ra.

Ngô Nhạc lập tức đỏ .

“Chị Phương, em biết chị giận, em chỉ giúp Khánh Ngân thực hiện tâm nguyện cuối đời thôi, sức khỏe ấy…”

Ngay lập tức, mọi xúm lại an ủi bà ta.

Khánh Ngân thì đau lòng bà:

“Cô ấy ấy đầu óc đơn giản, hay so đo, em đừng chấp cô ấy.”

Con cũng phụ họa:

“Dì Ngô, dì đừng so đo với mẹ con. Dì hơn mẹ con ngàn lần.”

Tôi rút trong túi ra bản kết quả kiểm tra sức khỏe.

“Đây của ông không?”

Khoảnh khắc thấy tờ giấy ấy, sắc mặt ai cũng thay đổi.

Thì ra, tất đều biết sự thật — chỉ có tôi lừa.

Tôi bật cười chua chát:

“Ông không sống với tôi nữa thì nói sớm, tôi sẽ . ông cần lừa tôi như kẻ ngốc?”

Ai cũng có tự trọng, tôi cũng .

Tôi chưa bao níu kéo ai .

Khánh Ngân lắp bắp môi vài lần, không tìm ra lời biện hộ.

Con lên tiếng thay:

“Bố vì gia đình này vất vả đời. làm một đám cưới nho nhỏ, cũng chỉ vì sợ mẹ không đồng ý nên mới làm . Sao mẹ cứ làm quá lên?”

Tôi nó, không thể tin nổi.

Biết , năm tôi không chịu mổ sống để sinh ra nó.

“Đúng . tôi làm chướng mấy .”

Tôi vừa nói xong, Ngô Nhạc che mặt khóc.

Tôi vừa rút tờ giấy đăng ký kết hôn ra thì cháu tôi — thằng Cường — đột nhiên nhặt hộp phẩm lên, ném thẳng n.g.ự.c tôi.

xấu! Bà Ngô khóc ! Bà xấu lắm! Cháu đ.á.n.h c.h.ế.t bà!”

Đứa cháu tôi chăm từ bé, đang đ.ấ.m đá túi bụi tôi.

Hồi nó nhỏ, nghịch dại gãy tay, tôi khóc tự trách bản thân, tự vả mặt ngoài phòng cấp cứu.

Nó khi ấy từng dùng bàn tay bé xíu lau nước tôi:

“Bà ơi, đừng khóc. Không lỗi của bà.”

có Ngô Nhạc , nó bắt đầu đổ lỗi cho tôi.

Khánh Ngân có vẻ can ngăn, lại Ngô Nhạc nhanh hơn một bước:

Tùy chỉnh
Danh sách chương