Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vung lên, vỗ mạnh lên n.g.ự.c mà cam đoan: “Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi, con và Giản Hy đến mức sắp hợp nhất với thành một người rồi. em ấy về, thậm chí là hai chúng con có thể đắp chung một chăn mà ngủ luôn.”
Người cha nuôi – đang lặng lẽ đứng bên cạnh – không kìm được mà phun một ngụm nước: “Phụt… Khụ khụ khụ…”
Mẹ nuôi liếc cha nuôi rồi nở nụ cười “bà mối”: “Được được, hai đứa con hòa thuận với thì mẹ cũng yên tâm rồi. Nhưng cũng không cần vội vàng như , , thủ tục cần thiết thì vẫn phải có, mẹ tuyệt đối sẽ không để con chịu chút thiệt thòi nào.”
Con gái ruột sắp về rồi mà vợ chồng họ vẫn tốt với tôi – đứa con nuôi này – như .
Tôi động không thôi: “, mẹ, con ơn mẹ.”
10.
Ngày Giản Hy trở về, cả nhà chúng tôi dậy từ rất sớm. Tôi cất tất cả ảnh chụp gia đình đi, sợ Giản Hy nhìn thì sẽ tủi . Bên cạnh , tôi lại đặt chiếc bánh kem chào mừng được đặc biệt riêng em ấy ở vị trí nổi bật nhất phòng khách, đảm bảo em ấy vào là nhìn ngay.
thứ đã sẵn sàng.
Đúng lúc kim đồng hồ chỉ chín giờ, chuông vang lên.
Mẹ nuôi rưng rưng nước mắt, không kìm được mà tới trước, đích mở .
Tôi hồi hộp mà nín thở, rướn cổ lên sự chờ mong. Kết quả, thứ tiên lọt vào tầm mắt lại là một đôi giày da đen bóng loáng.
Tôi sững sờ rồi nhìn lên: chiếc quần tây đen được cắt may một cách tinh xảo ôm lấy đôi chân thon dài, nhìn lên nữa là hình xuất sắc với bờ vai rộng, chiếc eo thon, rồi cứ thế, một người đàn ông cao ráo có dáng người thẳng tắp, gương điển trai vào phòng khách theo hướng ngược với ánh sáng ban mai. Đôi mắt lạnh lùng của cậu ta lướt qua, dừng lại trên người tôi năm giây, cuối cùng, cậu ta mới nhìn về phía cha mẹ nuôi: “, mẹ, con về rồi.”
Cậu ta dứt lời, nụ cười trên tôi lập tức tắt lịm, chiếc bánh kem chào mừng trên rơi xuống đất, vỡ nát…
“Đệt, sao lại là đàn ông?!”
Không, có ai có thể tôi biết tại sao thiên kim thật nhỏ nhắn, xinh xắn của tôi lại thành đàn ông không?!!
11.
Mẹ nuôi không kìm được xúc, lao vào lòng Giản Hy mà khóc nức nở: “Con trai à, năm qua, con đã chịu khổ rồi…”
Nhân lúc họ đang an ủi , tôi ngã phịch xuống ghế sofa sự thất thần. Không khéo, việc mà tôi đã với Giản Hy lại ùa về . Trời ạ, toang rồi, hình như cha mẹ nuôi cũng chưa từng tôi biết Giản Hy là nam hay nữ thật. thứ đều do tôi tự mình mặc định.
Nhưng nhà đã có thiên kim giả rồi, lẽ nào người trở về không phải là thiên kim thật sao? Người về lại là một công tử thật là sao chứ? Sao gia đình họ Lâm này không đi đúng kịch bản ?!!
Tôi run rẩy rút điện thoại ra, lật xem lịch sử trò chuyện của mình với Giản Hy. Thứ tiên đập vào mắt là việc tôi dày mày dạn mà gọi cậu ta là “bé con” mỗi ngày, rồi đủ kiểu nũng, đùa nghịch, quấy rầy cậu ta. Thậm chí, ngay ngày tiên quen biết cậu ta, tôi còn gửi video khoe đồ lót.
…
Mắt tôi tối sầm đi hết lần này đến lần khác, càng lướt xem lại tin nhắn cũ, tôi càng khó thở. Nếu con gái với lời thì không có gì sai, nhưng người tham gia cuộc trò chuyện là một nam với một nữ thì tôi bỗng trở thành kẻ thái dâm đãng thèm khát.
đọc đến phần “chăm sóc ”, tôi nhắm chặt mắt, xấu hổ đến mức gần như không dám đọc tiếp. Tác giả ơi, bạn có ở không? tôi đổi sang truyện khác mà sống đi, ơn! Ha ha, người ơi, các bạn không cần mua nhà nữa đâu, vì tôi đã dùng chân khoét đất xây trăm tòa rồi~ Tốt , giác như Trái Đất không còn chỗ tôi nữa rồi, muốn hóa thành chú khỉ bay vào vũ trụ, bay vèo vèo vèo~
12.
Tôi cất điện thoại đi, cố gắng giảm thấp sự hiện diện của mình và âm thầm cầu nguyện rằng cả nhà họ vì vui mừng về việc đoàn tụ mà quên bẵng tôi đi, thì tôi có thể tìm cơ hội mà chuồn đi.
Tiếc thay, sợ cái gì thì cái đến.
Mẹ nuôi lau nước mắt, nắm Giản Hy mà đi về phía tôi: “Con trai, lại đây, đây chính là , mẹ đã kể với con rồi …”
Giản Hy ngước mắt nhìn sang, đôi mắt sâu thẳm như biển ấy của cậu nhìn thẳng vào tôi, như thể cậu ta có thể nhìn thấu tôi .
Tôi không còn đường lui, thầm thốt lên một kêu t.h.ả.m thiết và tuyệt vọng, cất lên giọng yếu ớt: “Chào, Giản Hy, cậu… cậu về rồi à…”
Giản Hy vẫn luôn dõi theo tôi, vì câu này của tôi mà đáy mắt cậu ta lấp lánh tia sáng nhỏ. Mẹ nuôi bên cạnh nhìn tôi sự ngạc nhiên: “ , không phải là con đã rằng con và Giản Hy thiết đến mức có thể đắp chung một chăn mà ngủ sao? Con sao ?”
Á á á! Đừng có hết ra như chứ!
Tôi lên hai với ý định ngăn cản, nhưng Giản Hy lại đứng gần, và ánh nhìn mà cậu ta dành tôi từ tĩnh như nước thành e lệ, ngại ngùng.
Tiến thoái lưỡng nan.
Tôi bối rối đến mức từng sợi tóc trên cũng dựng ngược lên. Tôi hét lên một rồi vòng qua Giản Hy mà chạy lên lầu: “, mẹ, đột nhiên con hơi đau , con đi nghỉ một lát, con không ăn cơm với người nữa đâu ạ ~”
Vì chạy nhanh nên tôi hoàn toàn không chú ý đến việc Giản Hy ở phía chậm rãi rũ mi, lặng lẽ đ.á.n.h hơi không khí, vành tai hơi ửng hồng. , khóe môi cậu ta lộ ra một nụ cười mãn nguyện, trông như một chú mèo mới ăn vụng thành công .
13.
vội vàng trở về phòng, tôi càng nghĩ càng xấu hổ, cuối cùng, nỗi xấu hổ thành tức giận, tôi đ.ấ.m vào gối một cách điên cuồng. Sao cậu ta có thể là đàn ông chứ? Sao cậu ta có thể thành đàn ông được? Hu hu, cậu ta là đồ lừa đảo! Tôi là đồ ngốc!
kêu t.h.ả.m thiết dứt, phòng tôi bị người ta gõ, là chất giọng trầm ấm, hay một cách bất ngờ của Giản Hy: “…À thì, mẹ bảo tôi gọi cô xuống ăn cơm.”
Tôi vô thức đứng dậy, kết quả là vì vội nên bị tấm t.h.ả.m vấp ngã. Tôi hét lên một , cơ thể mất kiểm soát mà đổ về phía trước.
Giản Hy ở bên ngoài nghe của tôi thì tông xông vào…
phút chốc, trời đất quay cuồng, toàn tôi đổ ập vào một vòng mang hương trà thanh mát. Giản Hy chỉ dùng một mà đã có thể đỡ lấy tôi một cách vững vàng.