Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi và cô bạn cùng gả nhà họ Triệu. Cô cưới út Triệu , hot boy đang mưa gió trên mạng, kiểu mặt búng sữa mà fan gái cứ xếp hàng dài rồng rắn. Còn tôi thì “chốt đơn” anh cả Triệu Hán, nam thần màn bạc, diễn viên phim điện ảnh đỉnh cao, đẹp trai đến mức là ngất.
Thế mà chưa đầy nửa năm, cô bạn của tôi đã tuyên bố ly hôn: “Bà chịu đủ !”
Đêm đó, Triệu Hán nhà tôi được mời phỏng vấn trên sóng truyền hình. MC cái giọng tò mò nghề nghiệp hỏi xoáy: “Nghe đồn mấy hôm trước, trai của ảnh đế Triệu bị paparazzi chụp cảnh ôm ấp nữ minh tinh Liễu Nhứ qua đêm, còn rộ lên tin đồn ly hôn. Anh nghĩ sao về chuyện ?”
Triệu Hán liếc thẳng ống kính, mặt tỉnh bơ không gì xảy , phán một câu xanh rờn: “Ồ, thế thì chắc sắp tới lượt tôi .”
Cư dân mạng dậy sóng: “Cái gì thế ? Bộ anh nhà chơi trò thi nhau ly hôn à?”
Mà Triệu Hán nói chẳng sai tẹo nào. Ngay lúc , cô bạn Hạ Linh của tôi đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa nhà tôi, đỏ hoe khóc mưa. Còn Triệu thì đang quỳ mọp trên tấm ván giặt đồ ngoài , miệng lải nhải xin được giải thích.
Cơ mà khổ, cái phòng tôi đặt từ châu Âu xịn sò, cách âm đỉnh cao nên ngoài tiếng gõ bồm bộp , tôi Hạ Linh chả nghe tiếng rên rỉ nào của ngoài cả.
Hạ Linh thì cứ dán cái video quay cảnh Triệu lén lút dắt tay một ả minh tinh nào đó khách sạn. cô nghiến răng ken két, tôi biết ngay là lửa giận bốc lên tận nóc.
“Ly hôn! Bà phải ly hôn!”
Trời ơi, tôi xót xa cho cô c.h.ế.t. Triệu c.h.ế.t tiệt , trước giờ cứ tưởng nó yêu Hạ Linh thật lòng. Hồi xưa nó theo đuổi cô cả năm trời, quỳ xin cưới, cưng chiều vợ công chúa. Ai ngờ đâu hóa chỉ là một gã công tử đào hoa, miệng thì ngọt mà lòng thì đểu.
Hạ Linh tôi, long lanh nước: “Cậu ly hôn không?”
Cô biết rõ tôi Triệu Hán cưới nhau nửa năm mà cảm nhạt nước ốc. Triệu Hán bận quay phim suốt, cả tháng mới ló mặt về nhà một lần, đến đêm động phòng mà anh chả thèm đụng tôi.
Ai bảo trong lòng Triệu Hán vẫn còn vương vấn cô đã qua đời. Không ai biết cô gái đó là ai, nhưng cả thiên hạ đồn ầm lên, cái tính của Triệu Hán, nếu không c.h.ế.t thì tôi mơ chả tới lượt vợ ảnh đế.
Hồi đó tôi cứ cậy mình là tiểu thư nhà họ Lưu, kiêu ngạo đòi cưới Triệu Hán bằng được. Ngoài việc mê mẩn cái mặt đẹp tạc tượng của anh , còn một lý do khác: Hạ Linh, cô bạn của tôi, đã cưới trai của anh . Hạ Linh bảo cùng gả một nhà, lỡ gặp mẹ chồng khó tính thì còn đồng minh mà chiến đấu.
Thế là dưới sự mai mối nhiệt của Hạ Linh, Triệu Hán cuối cùng gật cưới tôi. Ai ngờ đâu, cưới xong, anh chả thèm động tôi dù chỉ một ngón tay. Ban tôi còn tưởng anh bị bệnh gì khó nói nên lén lén lút lút dẫn anh đi bác sĩ khám. Ai ngờ Triệu Hán nổi khùng, mặt xanh lét, kéo tôi về nhà mà không nói không rằng.
Giờ ngẫm lại, chắc anh quyết tâm thủ tiết cho cô . Chậc chậc, đúng là học sinh xuất sắc môn “đức hạnh đàn ông”. cái hình chuẩn người mẫu, vai rộng, eo thon, m.ô.n.g cong thế mà không cho ai đụng , vậy là dụ dỗ ai ? thủ tiết mà còn đồng ý cưới tôi gì?
Tôi nghiến răng Hạ Linh: “Cậu ly hôn thì tôi ly hôn!”
Hạ Linh lau nước , gật cái rụp: “Được! Hôm nay tôi ly hôn, mai đến lượt cậu, không thì cả hai mình cùng lên hot search mất!”
Tôi gật lia lịa. Chốt xong xuôi kế hoạch, Hạ Linh mở liền Triệu vẫn quỳ mọp trước , mặt mũi t.h.ả.m hại. nhỏ hơn Hạ Linh một tuổi, lại mang phong cách “cún con” đáng yêu, đôi ướt nhẹp mà tan chảy.
“Vợ ơi, anh giải thích được mà…”
Hạ Linh cười khẩy, cái kiểu cười mà nghe thôi đã lạnh sống lưng: “Muộn cưng, bà khóc cạn nước . Đàn ông chỉ được phép tôi rơi lệ một lần thôi. Tha thứ á? Ngủ người khác cả đêm trong khách sạn, trên sàn còn vứt b.a.o c.a.o s.u lung tung. Anh giải thích thế nào? Mà thôi, ai thèm nghe anh giải thích? Ly hôn đi!”
Nói xong, Hạ Linh ưỡn ngực, đi đôi giày cao gót mười phân, hiên ngang bước xuống lầu, khí thế nữ hoàng đi chinh phạt. Tôi quen cô cả chục năm, nhưng lần cô “chất chơi” thế .
Mặt Triệu trắng bệch gặp ma. Tôi lén giơ ngón cái Hạ Linh tiện tay rút điện thoại, chụp cho cô một tấm hình, chỉnh sửa lung linh gửi qua.
Hạ Linh nhắn lại ngay: “Sao ? chị ngầu chưa? chắc bị ‘trị ngược’ đến xanh mặt đúng không?”
“Đoán hay thế?”
Tôi vừa định trả lời thì liếc “con nhỏ c.h.ế.t tiệt” đó đứng ở góc cầu thang tầng một, mặt đắc ý vừa thắng cả thế giới. Còn đâu cái vẻ đau khổ khóc lóc vì ban nãy. Không hổ là chị của tôi. Mạnh mẽ vãi! Ngầu bá cháy, đỉnh của chóp!