Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 3
đó tôi núi nhặt củi, tình cờ phát hiện một cậu bé ngất xỉu giữa sườn đồi.
mới , cậu ấy trốn thoát khỏi bọn buôn người, chạy nhiêu ngày trời, cuối ngã gục ở núi làng tôi.
Lúc ấy điều kiện nhận thân còn lạc hậu, tin tức thì bế tắc.
Trẻ lạc mà rơi thôn hẻo lánh như vậy, muốn tìm lại người gần như là bất khả thi.
là Thẩm ở lại tôi, trở thành chồng hứa hôn mà tôi chọn cho tôi.
Từ đó, hai đứa nhau lớn : núi xuống sông, chăn bò cho heo ăn, đi học.
Tôi mà gây họa anh ấy chịu tội thay.
Anh ấy bệnh tôi canh bên giường.
Tôi thèm ăn anh ấy tằn tiện từng đồng, dành dụm mua cho tôi.
Theo thời gian, gương mặt anh càng lớn càng đẹp, đẹp theo cái kiểu khiến u80 cũng tấm tắc khen
Người lớn khen “thằng này có phúc tướng”, bọn gái thì đứng hóng hàng rào nhìn anh tưới rau cũng đỏ mặt.
mùa hè mười tám tuổi, bọn buôn người xưa .
mẹ ruột anh nhanh chóng tìm làng tôi.
Họ chạy chiếc xe bốn vòng tròn, ăn mặc sang trọng, thần thái quý phái.
Tôi tròn :
“Bốn vòng? Cái xe vậy?”
Bà trong làng nói :
“Đó là Audi.”
Tôi nghe mà cười khẩy:
“Chắc xe dỏm, chứ xe chủ tịch thôn còn vòng cơ, cái mà Olympic đó! Nhiều hơn hẳn một vòng, chắc mắc gấp đôi!”
Buổi nhận lại trai đó rất long trọng.
Có chú hàng xóm còn cảm khái:
“ An Ninh sắp phát tài rồi nha!”
Nhưng mẹ tôi kể lại đầu đuôi câu , nhận chút tiền ăn uống tượng trưng, rồi… xách d.a.o mổ heo đi thẳng ra chuồng.
“Phập!”
Một heo ngã xuống.
mẹ Thẩm xanh mặt, suýt ngất.
đó, trước khi đi, Thẩm ôm tôi thật chặt.
Giọng anh khàn khàn bên tai:
“Đợi anh.”
Tôi gật đầu.
Rồi… tôi chờ, chờ mãi.
Chờ tới khi anh chẳng giờ quay lại.
Khi tôi sắp khóc nơi, thì người diện tôi bỗng xuất hiện, mặt đầy phấn khích:
“An Ninh! giới giải trí đi! Em nhất định sẽ phát tài!”
Tôi lau nước , thẫn thờ:
“Hở… Phát tài hả?”
“Đúng! Rất giàu!”
Tôi suy nghĩ giây, rồi nghiêm túc gật đầu:
“ thì để mai khóc, hôm nay đi kiếm tiền trước đã.”
Người diện bảo sẽ cho tôi nghìn nếu đi thi một cuộc tuyển chọn.
nghìn… đủ cho tôi ăn móng giò tầm… quá lâu rồi đó.
là tôi gật đầu cái rụp.
Dĩ nhiên, hát thì dở, nhảy thì tệ, netizen còn châm chọc:
“Nhìn cô ấy nhảy như… nhìn bà nội tôi đi hái đậu vậy.”
Người diện vẫn không nản, lôi tôi đi gõ cửa khắp nơi, còn gửi mấy file PDF “Diễn viên tự tu dưỡng” cho tôi học.
Tôi từng đóng xác sống, từng tiểu tam, thậm chí có lúc còn hóa thành Ultraman.
Ấy vậy mà trong giới giải trí, tôi vẫn là vô danh tiểu tốt.
Cuối , ông sếp không ngượng công ty lén dắt tôi đi một buổi tiệc rượu.
Cũng ở bữa đó, tôi gặp lại Thẩm .
Khác xa cậu chăn bò trồng rau xưa tôi: anh mặc bộ vest đặt may, khí chất quý phái, mọi người vây quanh cung kính ông chủ công ty từng trợn với tôi hôm qua cũng khom lưng rót rượu cho anh.
Một cô bên cạnh thì thào:
“Thẩm tổng đó mới về nước. So với người ta, sếp chúng ta chẳng là .”
Tôi cúi đầu không nói, cảm thấy ánh Thẩm dán chặt người tôi ánh nhìn ấy nóng rực thật sự.
Tôi vệ sinh, anh đi theo, chen không gian xíu, hôn tôi không thở được, anh còn nói nhớ tôi.
Cái điệu bộ không ngượng ấy y hệt hồi .
Rồi… anh cóc tôi đi đăng ký kết hôn.
vì một câu:
“Em muốn ăn , anh đều mua cho.”
là tôi… khống chế hoàn toàn.
Từ khách quen chuyên mua sỉ, tôi nhảy cái vèo thành VIP bự Chanel, lại còn làm giám khảo ẩm thực đống quán ngon.
Vật chất lẫn tinh thần đều được nuông chiều.
Vì quá vô danh nên ở với anh.
Ai ngờ tôi bỗng hơi nổi nổi, lịch làm việc tăng vùn vụt.
Tối qua nghe tôi bảo phải đi quay show thực tế, mặt Thẩm đen như đáy nồi.
Tôi còn sợ anh sẽ nhúng dây nịt cồn i-ốt, đ.á.n.h khử trùng cơ đấy.
Nhưng sáng hôm anh vẫn để tôi đi.
Tưởng anh ủng hộ sự nghiệp tôi, ai dè anh tự mình tham gia chương trình luôn, còn tôi gọi “chồng” trước mặt mọi người.
Tôi đau đầu thật sự.
Giữa máy quay mà gọi chồng một cái, tôi e người diện sẽ xỉu tại chỗ, rồi thể nào tôi cũng người ta cũng đào lại tôi hồi rơi xuống chuồng heo.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lén lút nghiêng người, bộ dạng nịnh nọt khẽ chạm tay anh, ngoài mặt thì lễ phép:
“Thẩm tổng, tối nay để em hầu anh ăn no nhé?”
Người ngoài nhìn tưởng tôi bợ đỡ lão.
Nhưng thực ra…
Yết hầu anh khẽ động, sáng .
Rõ là hài lòng.
“Ừ.”
Nhìn cái bản mặt không xấu hổ ấy kìa.
Chắc nghĩ tới toàn xấu thôi!
Chẳng lâu , bữa tối cuối cũng được dọn phong phú, thơm phức, nhìn thôi cũng thấy đói.
Bình luận trực tiếp đầu nổ rần rần:
【Trời ơi nhìn thôi đã thấy ngon, nước miếng tôi chảy thành sông rồi!】
【Tay nghề thầy Vương đỉnh thật, xem thôi mà cũng muốn đăng ký làm khách mời chương trình quá!】
【Mấy người xem kìa, thầy Vương đẩy An Ninh ra, ngồi luôn giữa bàn, chuẩn vị “vị trí trung tâm”!】
【Ờ, người ta nấu ăn ngày, địa vị cao nhất Thẩm tổng, ngồi giữa bàn là hợp lý chứ có đâu!】
là bình luận chia phe cãi nhau loạn .
Còn tôi thì chẳng quan tâm mấy chen ra ngoài cũng mặc kệ.
Ánh chăm chăm nhìn bàn đồ ăn, nuốt nước miếng không ngừng.
Thầy Vương hắng giọng lấy phong độ, đầu nói lời mở màn:
“À… chào mừng các vị tham dự chương trình chúng tôi.”