Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà ngày càng ăn nên làm ra.
muốn đập bỏ căn nhà ở quê để xây .
Anh cả và anh hai hết lời khuyên nên mua nhà ở thị trấn: “Nhà ở quê cũng không ai ở nữa.”
“Không có giá trị tích lũy sinh lời gì đâu.”
ấy, hút một hơi thuốc, chậm rãi nói:
“Thì ở . tụi về, chẳng lẽ không có tổ chui vô?”
“Thành phố có cỡ nào, thì gốc rễ của cũng vẫn còn ở làng .”
làng, nhà nào nhà nấy đều là nhà cao tầng. còn nhà chúng tôi là vẫn ở nhà cấp bốn kỹ.
Những qua, mợ không bị làng cười chê bao nhiêu lần.
Xây một căn nhà cao tầng mới, có lẽ không là dưỡng già, còn liên quan thể diện và sự tự tôn nữa.
Kỳ nghỉ đông hai đại học, bạn gái của anh cả muốn chơi nhà.
Để chuẩn bị đón tiếp cô ấy, anh cả dẫn tôi lên thị trấn mua đồ.
Không ngờ đụng phải bạn gái của anh ấy.
Tính ra, họ chia tay đúng .
Bạn gái của anh cả bế theo một đứa trẻ, chừng hơn một tuổi.
Trời lác đác tuyết rơi, hai đứng trước cổng chợ quần áo, nói vài câu xã giao.
“ anh cưới vợ chưa?”
“Sắp rồi, mấy hôm nữa bạn gái anh sẽ về nhà chơi.”
“Vẫn còn làm ở xưởng à?”
“Không, anh làm tự do, kiếm tiền ở nhà.”
Bạn gái im lặng mấy giây rồi hỏi: “Vậy… anh có lo nổi tiền sính lễ không?”
Anh cả cười nhạt: “Bạn gái anh nói nhà cô ấy không đặt nặng đó.”
Nụ cười của bạn gái nhạt nhòa như sương trắng: “Vậy thì , chúc anh hạnh phúc.”
Trời lạnh buốt, đứa bé lòng cô ấy bắt đầu quấy khóc.
Cô vừa dỗ con vừa nói lời tạm biệt anh cả.
hai sắp lướt qua nhau, cô khe khẽ nói một câu:
“Lưu Tài, xin lỗi anh.”
Bước vào chợ quần áo, hơi nóng từ điều hòa phả thẳng vào mặt.
Sắc mặt anh cả có chút u uất.
Tôi bực bội: “Sao anh không nói cô ấy là anh kiếm được nhiều tiền rồi, coi như vả vô mặt cô ta một ?”
“ trước là anh không có bản lĩnh, cũng không thể trách cô ấy được. Suy cùng thì là không có duyên thôi.”
“ yêu nhau hai , anh cũng chẳng mua gì cô ấy, thật ra cô ấy cũng chịu nhiều tủi thân.”
“Em nhìn cách ăn mặc của cô ấy là , chắc sống cũng chẳng khá giả gì.”
“Không cần thiết phải làm cô ấy khó xử thêm nữa.”
Tôi nghĩ thầm, có lẽ cũng chính vì anh cả đồng cảm và thấu hiểu khác như vậy… nên mới viết được truyện thế.
Đường tình cảm của anh cả cũng không mấy suôn sẻ.
Chị dâu là con một, còn là sinh viên đại học. Ban đầu, nhà chị không đồng ý.
, anh cả đặt cọc mua được nhà ở tỉnh thành, còn mua luôn cả xe.
Anh họ của chị dâu làm biên tập viên một trang web, danh tiếng của anh cả giới viết lách.
Gia cảnh bên nhà chúng tôi cũng không còn như mấy trước nữa.
có nghề tay, nhà không còn nợ nần.
Anh hai là nghiên cứu sinh, tôi cũng là sinh viên đàng hoàng.
Về chắc chắn không trở thành gánh nặng anh cả, ngược còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Qua bao nhiêu sóng gió, anh cả cuối cùng cũng viên mãn yên bề gia thất ở tuổi mươi.
làng, những không học đại học đàng hoàng đều cưới vợ sớm.
Nhiều bạn học cấp hai của anh, con học lớp bốn tiểu học rồi.
Hôm dâng trà mời chồng, mợ tôi khóc như mưa.
Bà nắm tay chị dâu, nghẹn ngào nói: “Lưu Tài từ nhỏ hiểu , ngoan ngoãn, không thích nói nhiều. Từ nay giao nó con, hai đứa cần sống nhau là được rồi.”
“ không cần tụi con phải lo đâu.”
Hồi anh cả dậy thì nổi loạn, mợ nói một câu là anh cãi một câu.
Có khi nói gì anh cũng làm ngơ như không nghe thấy.
chắc mợ quên hết rồi, chứ hồi đó bà từng giận mức muốn cầm d.a.o c.h.é.m anh cả ấy chứ.
Anh hai học lên cao học, ký được hợp đồng một doanh nghiệp nhà nước ở Thượng Hải.
Mức lương hàng rất khá, làm đủ còn có thể xin hộ khẩu.
Mợ tức phát điên.
“Xa tít mù tắp vậy, còn trông cậy gì được nữa?”
“Thằng con nuôi uổng công rồi, từ nhỏ nghịch như mèo hoang, chẳng chịu yên một chỗ. thì rồi, bay thẳng chân trời luôn!”
Anh hai cầm điện thoại lên: “ con gọi bên công ty, nói là không nữa?”
Mợ lập tức giật lấy điện thoại từ tay anh hai: “Thần kinh à con, chỗ làm như vậy, bao nhiêu chen chúc muốn vô còn không được.”
Tôi thì muốn sớm ra trường làm để báo đáp gia đình.
Nhưng anh cả anh hai đều khuyên tôi nên học tiếp cao học.
“ bằng đại học đâu còn là gì nữa. Em nghiệp xong mới thi thì không dễ đậu đâu.”
“ có tụi anh lo rồi, em là con gái, bận tâm làm gì.”
Mợ hừ một tiếng: “Cứ thi , ai có đậu không.”
Tôi hỏi : “Lỡ đậu thì sao?”
“Đậu thì học. Học nghiên cứu sinh đâu có tốn học phí. Mợ còn khỏe, tự lo được.”
đó ruột bắt đầu than vãn:
“Còn học nữa hả? Học kiểu tới 26 tuổi là chắc! Khi đó thì thành gái ế luôn, còn ai rước nữa?”
“ thấy nhất là ra làm kiếm tiền sớm còn hơn.”
Tôi trợn mắt lườm bả một rõ to.
“Tôi học không, cưới không, mắc mớ gì bà!”
Ngành tôi chọn là do anh hai hỏi thăm khắp nơi rồi đề xuất.
Tôi cũng sớm liên hệ cô giáo hướng dẫn.
Cuối cùng mọi đều như ý, tôi trở thành học trò của cô ấy.
Và cũng vì thế tôi quen Lương Trình – sư huynh của tôi, cũng là bạn trai .