Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 13

sống miền quê hẻo lánh, ông vẫn quan tâm đại sự quốc gia.

Anh hai lại :

“Mẹ ơi, con đi công tác gặp đúng lúc Lưu Châu cũng đi, hai đứa đang ăn tối chung nè!”

Chỉ thấy ba nhỏ bé trong màn hình lập tức đứng bật dậy, gương mặt to tướng dí sát vào ống kính.

“Lưu Châu cũng mặt à?”

“Các con đi công tác đâu vậy?”

Ông bắt đầu lải nhải hỏi tới tấp.

Anh hai nghe mà chua xót hết cả lòng:

“Ba, ba đi, Lưu Châu mới là con ruột của ba, con chắc là con nuôi đúng không?”

Ba liếc cái, mất kiên nhẫn:

“Con tránh cái coi, che hết cả màn hình rồi kìa.”

Anh hai suýt tức hộc máu.

Anh hai thì ba lơ đẹp, hỏi lại càng đau đầu. Năm qua năm nọ, anh vẫn chưa đâu vào đâu.

Mẹ sốt ruột c.h.ế.t, nào gọi video cũng không quên thúc .

Năm ba mươi , cuối cùng anh hai cũng yêu — là đàn chị năm .

Cực kỳ mạnh mẽ!

Năng lực làm việc siêu khủng, lương còn gấp ba anh hai.

Mẹ thì không hài lòng:

“Lớn vậy rồi, sinh con cũng khó đấy con à…”

“Mà cái thằng anh hai con, trước mặt con bé ấy thì y con cún con, mẹ đây cũng chẳng dám sai thằng con mình đâu!”

Anh hai liếc mẹ cái:

“Mẹ đừng lo của con. Con theo đuổi ta bao nhiêu năm mới thành, ai mà dám phá hỏng, con thề đời không nữa luôn.”

Lúc , miệng anh hai cười tới tận mang tai:

“Tuyệt , răng con yếu, đời là quyết tâm ăn cơm mềm rồi.”

Vợ anh cả thì hiền lành dịu dàng, còn vợ anh hai thì mạnh mẽ quyết đoán.

Mẹ càng lớn , trong họ gì lớn nhỏ đều do vợ anh hai quyết định.

Dần dần, mẹ cũng chấp nhận chị ấy.

Thậm chí còn đem khoe khắp làng:

“Vợ thằng hai nhà tôi tiêu mạnh tay lắm, mua cho tôi cái chậu ngâm chân gì mà mấy nghìn tệ!”

“Cái ghế mát-xa, phải tới chục nghìn tệ ấy. tôi, chỉ làm ruộng đi cấy, dùng mấy cái đó làm gì cho phí!”

“Dắt tôi đi mua dây chuyền vàng, chọn cái sợi còn to cả xích chó, đeo lên cổ chắc gãy cổ mất thôi!”

kiếm thì giỏi đó, tiêu kiểu đó thì cũng quá tay rồi…”

Tôi cứ nhắc bà hoài:

“Mẹ kiểu đó hoài, mai mốt chẳng ai ngồi tám mẹ nữa đâu.”

Bà phẩy tay không để tâm:

“Gớm, họ cũng mà! Hôm trước bà Trương còn khoe con dâu tặng cho cái vòng vàng, khoe đi khoe lại cả ngàn rồi đấy!”

Đây chính là ba mẹ bình thường bao .

, họ cũng không thiếu mấy món đó.

khi con cái nhớ họ, thương họ, lo cho họ — thì họ, là đủ đầy rồi.

Đó là lý do để họ tự tin ngẩng cao đầu mà sống.

Không giống chị cả, cuối cùng chị hai lại không nghe theo sắp xếp của mẹ ruột.

Chị bỏ nhà theo bạn trai.

Biệt tăm suốt hai năm.

Về sau, Tết thì bế con quay về.

Mẹ ruột tức nỗi khóc lóc om sòm, mắng chị bất hiếu, mắng là đồ vong ân bội nghĩa, là lòng lang dạ thú.

thì sao chứ.

Con cũng sinh rồi.

Cũng chẳng gả bán giá tốt nữa, đành bỏ qua cho xong .

Mẹ ruột cũng từng moi từ chị hai, chị hai không chiều theo.

Tình cảm giữa hai mẹ con cứ mà lạnh nhạt.

Ngược lại, chị hai sau cũng lập nghiệp tỉnh thành, đi lại tôi lại nhiều .

Sinh nhật ba mươi của tôi, chị hai tặng tôi sợi dây chuyền vàng:

“Bù lại cho .”

Thì sợi dây chuyền bạc năm đó, chị vẫn luôn .

Hôm đó, chúng tôi uống không ít rượu, mặt chị ửng đỏ, mắt cũng mơ màng, :

“Cho nghe buồn cười nè.”

“Kể từ khi đậu đại học, ba mẹ không đã bao nhiêu : Sớm vậy thì hồi đó nên giữ lại, đem chị đi cho ta.”

Chị hai giọng nhẹ tênh, tôi thể tưởng tượng , mỗi nghe thấy mấy lời đó, lòng chị phải khó chịu tới mức nào.

Tôi nắm lấy tay chị:

“Nếu bị giữ lại nhà họ Trương, cho đậu Nhất Trung cũng chẳng đi học, chứ đừng là đại học hay cao học.”

“Chị hai, bây giờ chị sống rất tốt. chị còn giỏi nữa.”

Dưới sự tẩy não của cha mẹ ruột, chị ấy không bị đồng hóa chị cả, mà vẫn luôn kiên định chính mình.

Thoát khỏi vòng kiềm tỏa của cha mẹ ruột, chỉ trình độ trung học cơ sở, chị đã tự mình tạo dựng cuộc sống.

, cuộc đời của chị mới là điều đáng để viết thành sách lớn.

Cha mẹ ruột thì đặt kỳ vọng rất cao vào Trương Vĩ.

Trong mắt họ, tôi còn đậu đại học thì Trương Vĩ đương nhiên chẳng gì là không làm .

gì Trương Vĩ cũng là “thái tử gia”, nhất định là hội tụ linh khí trời đất.

mà Trương Vĩ lại không đậu nổi Nhất Trung.

Mẹ ruột bỏ xin cho nó vào, điểm thấp quá, cho ta cũng không nhận.

Sau đó đành đi học trung cấp.

Mà cũng chẳng thấy học hành gì, suốt ăn chơi lêu lổng.

Tốt nghiệp rồi đi làm xưởng, thì ba đi làm, hai nghỉ ngang.

Thích mơ cao lại lười làm.

năm hết nửa năm là ăn không ngồi rồi.

Cha mẹ ruột nóng ruột c.h.ế.t.

làm gì đây?

gì đó cũng là hoàng thái tử của nhà họ Trương, vẫn phải cung phụng thôi.

Lúc tôi sinh Kiều Kiều, Trương Vĩ còn chưa kết hôn.

Mẹ ruột tìm mối cho nó không bao nhiêu , cuối cùng cũng chẳng ai chịu .

lẽ cả đời nó sẽ vậy thôi.

Ai mà .

sao thì cũng chẳng liên quan gì tôi cả.

Hết.

Tùy chỉnh
Danh sách chương