Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Là do chị con sức yếu, lại không có ai bên cạnh. Mẹ nghĩ con dâu con trung tâm cữ, chị con về nhà thì mẹ phải chạy qua chạy lại rất bất tiện.
Mẹ mới gợi ý nhẹ nhàng con dâu là cho chị con ngủ tạm sofa cùng , để mẹ tiện chăm cả hai người. Dù sao thì cữ này đắt , con dâu con nằm một lãng phí …”
“Nhưng cô ta không chỉ không đồng ý, mắng mẹ chị con te tua, rồi gọi cả đám người lạ tới, nói những xấu xí, mất hết mặt mũi nhà !
Chị con mới xong không thể kích động, lỡ có chuyện gì, mẹ không sống nổi! lúc , vợ con chính là kẻ g.i.ế.c người!”
Mẹ một mạch lật trắng thành đen, vu oan cho tôi không chừa .
Hứa Thanh Phong nhìn tôi, sắc mặt lập tức tối sầm.
Thấy anh ta định mắng tôi không cần phân biệt đúng sai, tôi cười lạnh hai tiếng, chặn một bước:
“Hành lang có camera, lúc nãy có biết bao nhiêu người chứng kiến. Anh chắc chắn muốn tin mỗi mẹ anh nói thôi sao?
Đừng quên, vì con cho anh, tôi đã một chân bước qua Quỷ Môn Quan rồi…”
Tôi chưa nói hết câu, Hứa Thanh Phong đã mất kiên nhẫn, cau mày gào lên:
“Mẹ là người lớn, dù bà có gì sai, em phải nói riêng, sao lại bà mất mặt đám đông?
Đây là cách nhà Tần dạy con à? Tần Hiểu Nhã, mau xin lỗi mẹ tôi!”
Tôi vốn định giữ lại chút hy vọng rằng anh ta vẫn chút lương tâm, không ngờ anh ta lại khiến tôi thất vọng hoàn toàn.
Đã , tôi càng không cần phải nhún nhường nữa.
Tôi giơ , tát anh ta một bạt tai, mắng thẳng:
“Hứa Thanh Phong, đầu anh lừa đá rồi à?
Mẹ tôi bỏ tiền đặt cữ cho tôi, nhà Hứa các người có góp đồng không? tôi phải nhường gì chứ?”
“ bà mẹ già lươn lẹo của anh bày trò mặt anh, muốn ly gián vợ tôi.
Có cần tôi trích xuất camera cho anh xem bà ta thật sự là dạng gì không?
Trên đời này, chắc chỉ có anh là bà ta xoay chong chóng vẫn tưởng hiếu thảo!”
Hứa Thanh Phong mắng mức mặt đỏ bừng, siết chặt muốn đ.á.n.h người.
Mẹ và Hứa Oánh sợ tôi thật sự gọi camera ra, không dám nói thêm , chỉ trừng mắt nhìn tôi căm tức.
Đúng lúc , mẹ tôi quay lại, có lẽ đã nghe phong thanh chuyện xảy ra, nên vội vã bảo vệ tôi, nghiêm khắc đối chất:
“Thưa thông gia, tôi chỉ có mỗi Hiểu Nhã là con .
Tôi bỏ tiền ra cho con tôi là điều đương nhiên.
Mấy người vây quanh bắt nạt nó , là nghĩ nhà Tần chúng tôi không có người đứng ra à?”
Mẹ tôi thấy mẹ tôi không hề nể mặt bà ta chút , lập tức sầm mặt, giọng điệu mỉa mai:
“Nếu Tần Hiểu Nhã được cháu trai mập mạp cho tôi, thì đúng là đại công thần của nhà Hứa! Nhưng khổ nỗi cô ta vô dụng, lại ra một đứa con !
Trừ con trai tôi ra thì ai thèm thứ đàn bà xệ mặt cô ta nữa?
Nếu bà thật lòng thương con , thì ngoan ngoãn nhường lại cữ, hoặc đặt thêm một giống cho con tôi.
Nếu không, đừng trách tôi trở mặt!”
Mẹ tôi lúc này nổi giận, đáp trả cứng rắn:
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“ thì đừng trách tôi chơi tới bến! Thanh Phong, chuyện bên này để mẹ lo, con chặn Tần Hiểu Nhã lại, để chị con đã!”
Mẹ hét lên, sau lao xô xát mẹ tôi.
Nhưng bà ta thân hình lùn thấp, phản ứng chậm chạp, dù cố gắng đâu không chiếm được thế thượng phong, mẹ tôi túm tóc đau mức gào khóc.
Tôi nhanh chụp lấy đồ bên cạnh đập thẳng Hứa Thanh Phong, bảo mẹ cẩn thận.
Ai ngờ Hứa Oánh thấy mẹ không gì được mẹ tôi, liền ra đ.á.n.h lén, đẩy mạnh mẹ tôi một khiến bà lảo đảo suýt ngã.
Tôi giận bốc lên tận óc, suýt nữa lao lên xử luôn nhà không biết xấu hổ này.
May mắn thay, khi bảo vệ trung tâm , người tôi gọi đã kịp — cùng một tiếng quát đầy khí thế:
“Đứa dám động chị tôi dì tôi?”
Là em tôi, viên thể thao chính hiệu, cao gần 1m90, toàn thân đầy cơ bắp. Đứng không nói gì đủ khí thế át người.
So nó, Hứa Thanh Phong chẳng khác con gà gầy yếu.
“ , chuyện nhà thì nên giải quyết sau cánh cửa, đừng để người ngoài xem trò hề.”
Tôi dứt , em đã ép ba mẹ con nhà Hứa lùi trong . Cục diện đã nằm trọn trong tôi.
“Mày… mày định gì? Đánh người là phạm pháp , tao cảnh cáo mày đừng có bậy!”
Mẹ và Hứa Oánh giọng run run, vẫn cố ra vẻ dọa dẫm.
Hứa Thanh Phong tái mặt, phụ họa:
“Đúng ! Chị mày con xong, mày dám đ.á.n.h tao, tao sẽ ly dị chị mày!”
Tôi cười nhạt, mở miệng giễu cợt:
“Giờ mới biết sợ à? Muộn rồi! , giữ chặt nó cho chị, chị phải đập nát mồm ch.ó của nó!”
không nói hai , bẻ quặt hắn ra sau lưng, nhét luôn cuộn giấy vệ miệng để hắn khỏi kêu la.
Tôi hít sâu một hơi, dồn toàn bộ sức lực tát liên tục cả chục mặt hắn.
“ nãy cứng miệng lắm cơ ? Giờ sao không nói gì nữa? Mày tưởng dọa ly hôn là tao sợ chắc?
đây nghĩ mày nghèo nhưng tử tế thì tạm chấp nhận, ai ngờ hóa ra lại là đứa con trai bám váy mẹ, ngu hèn!
Tao đúng là mù mắt mới lấy mày!”