Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 7
Nửa đêm, Hạo bất ngờ nhắn cho tôi:
【Sao em không nói cho anh trước em từng ngồi với Bộ Trọng Nguyên?】
【Trước đây em gì cũng kể cho anh mà.】
Tôi sững lại.
Hình anh đã quên rằng, chính miệng mình từng nói không muốn nghe mấy vụn vặt tầm của tôi nữa.
Tôi không hiểu, đây tại sao anh lại hỏi thế.
Tôi trả lời: 【Có gì sao?】
Hạo đáp rất nhanh:
【Đừng thân thiết với ta quá.】
【Hai người vốn không một thế giới. Chỗ của ta không người chen chân được.】
Nói xong, anh dễ dàng đổi chủ đề, bắt đầu hỏi có muốn anh dẫn tham quan danh thắng nổi tiếng ở Kinh Tương không.
【Mẹ em có gọi cho anh, anh chăm sóc em nhiều hơn.】
đến chữ “mẹ”, tôi hơi khựng lại.
chỉ im lặng hai giây, tôi vẫn từ chối:
【Không cần phiền đâu ạ, em còn việc khác lo.】
Anh ngạc : 【Em còn việc gì?】
Tôi nhìn lịch sắp xếp, thản trả lời:
【Chiều nay, thầy hướng dẫn nhắn, em chuẩn phát biểu đại diện tân sinh viên.】
Anh gần trả lời ngay lập tức:
【Em phát biểu á?】
【Anh không nói xấu em, em rõ tình trạng của mình mà.】
【Anh khuyên em nên nói sớm để thầy đổi người, kẻo lúc đó làm cả hội trường khó xử.】
Đối với anh, khẳng định tôi không làm được vốn là lẽ đương .
Giống hệt khi nãy, lúc ngồi nghe người khác thấp tôi, anh chỉ im lặng không lên tiếng.
Thật khiến người ta chán ghét.
…
Thuở nhỏ, tôi luôn nấp lưng anh, nghe anh dịu giọng :
“Không sao đâu, không cần nói cũng chẳng sao cả.”
Hạo và mẹ tôi đều dạy tôi hãy chấp nhận khuyết điểm của mình.
Trong mắt họ, tôi là đứa trẻ không có khả năng phản kháng.
thế, họ cũng rằng tôi sẽ chẳng bao có dũng khí để phản kháng.
Cho đến khi một thiếu niên tóc trắng ngông cuồng xông vào cuộc đời tẻ nhạt của tôi.
Anh nói:
“Bạn à, tôi đ.á.n.h bại , trở thành người đứng nhất mới được.”
Anh bốc đồng, phóng khoáng, tự do đến mức hơi vượt khuôn phép.
chính anh đã khiến trái tim tôi lần đầu rung động và hăng hái đến thế.
Trong kỳ thi tháng đó, tôi đã chứng minh được thực lực của mình.
Anh thua tôi đúng một điểm.
Khi tôi xuyên qua đám đông xem bảng điểm, chậm rãi về lớp, thì thấy Bộ Trọng Nguyên đang chống trên lan can tầng hai, cúi đầu với tôi:
“Bạn à, tôi lợi hại không? Chỉ kém chút nữa thôi là đuổi kịp rồi nhé.”
Tôi ngẩng đầu, cũng đáp lại, giơ ngón cái về phía anh:
“Tôi chờ , tiếp tục thử thách .”
Bóng cây lay động, ánh nắng rực rỡ.
Tôi còn nghe thấy ai đó trêu:
“Bộ ca, sao mặt anh đỏ thế, sắp vào thu rồi có nóng đâu?”
Anh vội quay người , đến vành cũng đỏ bừng.
Anh nói, là nụ đắc ý của tôi chọc tức.
Còn tôi nghĩ, có lẽ từ năm ấy trở , tôi đã học được một điều vô quan trọng:
bản thân mình mà tranh lấy một hơi thở, một niềm kiêu hãnh.
…
Lễ khai giảng sẽ được tổ chức đợt huấn luyện tân sinh viên.
Tôi còn một tháng để chuẩn .
Thật ra, một tháng… vốn không đủ để thay đổi điều gì.
Chứng nói lắp là thói quen cơ bắp, dĩ còn ảnh hưởng tâm lý tự ti.
tôi nhớ rõ, khi đứng ở góc lớp tự học buổi sáng chẳng ai chú ý, to văn hay lẩm nhẩm ví dụ tiếng nước ngoài, lời lẽ của tôi lại trôi chảy.
Tôi không mong phát biểu của mình sẽ lay động lòng người.
Tôi chỉ hy vọng có thể suôn sẻ, , tự … giống lúc văn trong lớp là đủ.
Hai ngày khi nhập học, tôi bắt đầu tập luyện quân sự lệ.
Mỗi chiều năm kết thúc, tôi lại một mình đến công viên Kinh Tương, tìm một cái đình nhỏ phủ bụi nơi góc vắng, lặp lặp lại diễn văn.
Bộ Trọng Nguyên là khán giả duy nhất của tôi.
Là tôi chủ động mời anh đến.
“ sao không gọi anh Hạo của em, mà lại gọi tôi?”
Anh chống cằm ngồi đối diện, mỉm hỏi.
sao ư?
tôi anh. tôi quý anh. anh sẽ không bao chế nhạo nỗ lực của tôi.
tôi lại hỏi ngược:
“… có thấy tôi phiền không?”
Anh rũ mắt, đáp chậm rãi:
“Tôi chỉ sợ, em chỉ gọi tôi có lần này.”
Ngày đầu tiên thử tập dượt, quả không thuận lợi.
Tôi cúi đầu, lặng lẽ đ.á.n.h dấu lại những đoạn vấp váp.
Thất vọng là điều không tránh khỏi.
Đúng lúc ấy, bên vang lên đoạn nhạc nền hùng tráng.
Bộ Trọng Nguyên đưa tôi một bên nghe, ngón nhàn nhã vuốt trên danh sách nhạc.
Anh :
“Thêm chút nhạc nền cho có khí thế, đảm em tiến bộ nhanh lắm. không?”
Tôi bỗng nhớ lại hồi xưa, mỗi lần anh học thuộc thơ văn cũng đều đeo nghe, vừa nghe nhạc vừa , nhớ rất nhanh.
Thế là tôi khẽ gật đầu:
“.”
Trong mắt anh phản chiếu bóng hình tôi.
kia của anh vỗ nhẹ lưng tôi, giọng trầm ổn:
“Du Lạc Lạc, tôi cũng em.”
Câu nói tưởng chừng , lại khiến tôi suýt rơi nước mắt.
Tôi cố nén cảm xúc, lật lại trang đầu của bản thảo, lại từ đầu.
Từ hoàng hôn đến khi sao trời phủ kín, mỗi lần tôi xong, anh đều vỗ khen ngợi.
Bộ Trọng Nguyên.
Anh không “đứa trẻ xấu xa mang đến họa” lời mẹ tôi.
Được gặp anh ở cấp ba Nguyên Thủy, mãi mãi là điều khiến tôi thấy ơn và may mắn nhất.
Ngày thứ mười lăm, buổi huấn luyện quân sự, tôi cảm nhận những giọt nước mát lạnh rơi xuống gương mặt. Phản xạ đầu tiên là nhắn cho Bộ Trọng Nguyên:
【Trời mưa rồi.】
Anh không trả lời.