Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

“Trời ơi, ông chủ thương bà chủ quá, cả ngày ráng xoa bóp cho .”

“Bà chủ thật là… không thương chồng, đáng lẽ phải là cô đ.ấ.m bóp cho ấy chứ, ở suốt .”

Chồng tôi đang cười tự hào, bỗng sa sầm .

“Phục vụ tôi là nghĩa vụ tôi. Dì , cơm chuẩn bị xong ?”

khựng lại, cười gượng:

“Xong , tôi… tôi mang ra liền.”

Chắc không ngờ chồng tôi lại trả lời thế. Bà ta nắm chặt vạt tạp dề, vẻ bối rối.

Chồng tôi cầm hộp cơm ra xe trước.

Tôi đang thay đồ thì tiếng thì thầm khó chịu :

“Cái kiểu gì vậy chứ, đàn ông mệt mỏi về phải hầu hạ ? Ở quê tôi thì tát no .”

khi số cô ta tốt, vớ được người chồng tốt thế này chứ đâu phải do giỏi giang gì.”

Tôi muốn phát điên.

Tưởng bà ta định bé” chồng tôi, hóa ra lại muốn mẹ chồng tôi?!

Nhưng nghĩ lại, hợp đồng vừa ký, nếu đuổi bây giờ thì tôi phải đền chục triệu tiền vi phạm. Nín.

tôi không phản ứng, bà ta được đà tiếp:

“Tôi bà chủ phải học lại cách ấy chứ, chứ cứ thế này sớm muộn ông chủ bỏ.”

Tôi hít hơi, thay đồ xong, mở , lạnh tanh thẳng bà ta:

“Ra là cái xó quê lạc hậu vẫn dạy phụ nữ thế hả?”

Ánh mắt chạm nhau, bà ta vội tránh , lại bày ra gương đáng thương:

“Tôi chỉ góp ý thôi , cô đừng hiểu lầm…”

Tôi bật cười lạnh, chẳng thèm thêm câu , quay người bỏ .

Cả đường , Trịnh Sùng tôi nặng mày nhẹ chẳng dám hé răng. Lấm lét phạm nhân ngồi cạnh giám thị.

Tiệc kết thúc, lúc về ngang tiệm trái cây, tôi quả mận hôm nay được, bèn bảo:

“Tạt vô mua ít trái cây, ở tí.”

lập tức nhảy xuống xe, cười bắt được vàng:

“Yên tâm, giao thì chồng hoàn thành!”

đầy 5 phút sau, xách cả túi đầy về.

Tôi liếc cái — toàn loại tôi thích.

dí sát lại xin thưởng, tôi không keo, hôn lên má cái:

“Giỏi.”

cười suốt từ tiệm về .

Vừa mở , dì lại chạy ra, nhận lấy túi trái cây, tiện liếc xéo tôi phát. Hình gì đó không vui?

Tôi no ở tiệc, liền :

“Dì, rửa chút trái cây giúp tôi.”

Bà ta ló đầu ra từ bếp:

“Ông chủ à?”

“Không, tôi .”

xong tôi thay đồ. Váy dạ hội chật c.h.ế.t được.

Ngoài phòng im ắng quá. Tôi quay ra, bà ta biến mất, bàn chẳng trái cây cả.

Gì vậy? Không ? Hay cố tình không ?

Tôi đến trước phòng dì , định gõ thì giọng bà ta đang chuyện điện thoại:

“Cô không đâu, hộp trái cây này trăm tệ hộp đấy. Cô ta đúng là số hưởng, gặp được ông chủ tôi.”

“Vừa nãy sai tôi rửa trái cây cho cổ nữa cơ. Tôi rửa cho bà ta mới lạ!”

loại không đẻ , chả hiểu ông chủ ưng cô ta ở điểm …”

“Không tin à? Hôm nay tôi thử cái váy cổ, m.ô.n.g tôi bự nên chui không vừa, thế là váy rách toạc. Cổ ngốc lắm, chả nghi ngờ gì!”

Bên kia gì đó, giọng bà ta bỗng trở nên… e thẹn:

“Ơ… thôi , cái trong tiểu thuyết ai tin… ông chủ sao thích tôi được…”

“Tôi chỉ được cái chăm lo, tạm được, chứ gì đâu…”

nếu ông chủ thích tôi thật thì… tôi phải tỏ ra khó theo chứ, tôi là phụ nữ truyền thống, không thể để bị coi thường…”

Tôi suýt bật cười.

Ồ, hoá ra bà đây muốn hai chồng tôi, không phải mẹ chồng tôi.

Tôi chẳng thèm gõ lịch sự nữa, đập thẳng vào:

“Dì ơi, trái cây tôi nhờ dì rửa nãy giờ xong đấy?”

Bên trong im phăng phắc.

lúc sau, bà ta lí nhí:

“À… trái cây hả… ối trời ơi tôi quên mất, tôi rửa liền!”

Mở ra, đầy guilty, không dám tôi.

Tôi ung dung ra ghế sofa ngồi, nghịch điện thoại.

Bà ta đem đĩa trái cây đặt lên bàn, hỏi thăm dò:

“Cô… cô không gì đúng không?”

Tôi ngẩng đầu, ngơ:

“Không, tôi đáng lẽ phải gì à?”

Bà ta thở phào nhẹ nhõm.

Lại bắt đầu lên giọng:

“Tôi thật chứ, hộp trái cây vài trăm tệ, ông chủ tôi sao kham nổi cô!”

Trông cái kiểu thể tiền rút từ ví bà ta vậy.

rõ bản chất , tôi lại buồn cười.

Tôi nở nụ cười ngọt đến sâu răng:

“Thì sao? Chồng tôi chiều tôi, sẵn sàng tiêu tiền vì tôi. Sao? Ghen à?”

bà ta đỏ bừng, má phồng lên sắp nổ, chỉ thiếu đập bàn.

“Đúng là phá ! Phụ nữ đoan chính đâu ai sống kiểu đó!”

Hay lắm. Phải khiến bà ta mất kiểm soát, lòi đuôi, tôi mới cớ đá ra.

Tôi càng cười rạng rỡ, tiếp tục trái cây, coi không ai bên cạnh.

Không bao lâu sau, bà ta hậm hực bỏ vào phòng.

Tôi và Trịnh Sùng đều là người điều hành công ty riêng, dạo này công ty đang vào giai đoạn phát triển nhanh, ngày bận đến xoay chong chóng. tôi thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

ra khỏi từ sáng sớm, tôi dậy sau, thong thả chải tóc gọi:

“Dì, lấy giúp tôi bộ vest trắng nhé.”

chạy ra từ phòng:

“Dạ được, ông chủ dặn hôm nay trưa về cơm, bà chủ muốn gì để tôi chuẩn bị ạ?”

Hả? Tự dưng tốt bụng vậy?

Tùy chỉnh
Danh sách chương