Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Cô ta không tham gia thi đấu, chỉ đi nhầm nhà vệ sinh nam, gặp Phó Tử Ninh.

Cô ta tức giận mắng anh ta là biến thái, đến khi phát hiện mình đi nhầm, lại đỏ mặt xin lỗi, rồi trượt lòng anh ta.

Và thế là — anh ta say mê cô ta từ giây phút ấy.

Phó Tử Ninh là thiếu gia nhà giàu, từng là vận động viên trượt băng nghệ thuật, nhưng nghệ chấn thương, hiện làm việc Hiệp Trượt băng.

Gia đình anh ta cũng là nhà tài trợ lớn nhất của tuyển quốc gia.

Anh ta cùng Tần Tư Vũ (nam chính) bắt tay, cho Thuần chui cửa trẻ quốc gia.

đã có nữ chính, tất nhiên Tần Tư Vũ cũng tới.

May thay, lần này hắn chỉ là trợ lý huấn luyện viên, không phải huấn luyện chính.

Tôi nghĩ: “Miễn là họ không dây dưa với tôi, tôi coi như họ không tồn tại.”

tập rộng, chỉ cần tránh xa, chắc không dính dáng . Nhưng tôi không tìm họ, họ lại chủ động tìm tôi.

Hôm ấy, khi huấn luyện viên rời đi họp,

Tần Tư Vũ phụ trách hướng dẫn tự do.

Tôi vừa định luyện quad toe loop (4T) hắn gọi:

“Chu Nặc, lại đây, cùng tôi làm mẫu động tác nâng đôi.”

Tôi chỉ mình, ngạc nhiên:

“Tôi á?”

Xung quanh hắn có cả đống nữ vận động viên muốn được chỉ dạy, vậy hắn lại chọn tôi, là động tác nâng đôi nguy — tôi là vận động viên đơn trượt,

chuyện này rõ ràng có đó mờ ám.

Tôi chần chừ:

“Huấn luyện viên Tần, tôi không làm đôi, anh tìm người khác đi.”

Hắn mất kiên nhẫn:

“Tôi sẽ hướng dẫn, đừng phí thời gian nữa, qua đây!”

Lúc này, hiện :

“Trời ơi, nam chính muốn cho nữ chính cơ tham dự thương mại quốc tế tháng , nên định cố tình làm nữ phụ bị thương lúc luyện đôi,

khiến cô ấy không thể thi đấu, nhường suất lại cho nữ chính!”

Tôi: “???”

11.

“Nam chính cũng hết cách thôi, có nữ phụ ở đó, nữ chính chẳng có cơ nào.

Cô ấy khóc đến mức tim anh ta tan nát, thế là anh ta đành dùng ‘mỹ nam kế’!”

ra là vậy — ghê tởm hơn tôi tưởng!

May vẫn có tỉnh táo:

“Cảm giác truyện này càng lúc càng sai sai, tình yêu của họ toàn được xây bằng nỗi đau của người khác.”

“Tôi ủng hộ Chu Nặc. Cô ấy chỉ muốn trở thành nhà vô địch thế thôi, có sai?”

Có lẽ chính những nỗi oan khuất của nhân vật phụ ông trời mới cho tôi nhìn thấy , và cũng nhờ vậy, tôi đã tránh khỏi kịch bản bi kịch ban đầu.

Tôi kiên quyết lùi lại:

“Tôi không luyện nâng đôi, nguy quá. Anh tìm người khác đi.”

Không ngờ, Tần Tư Vũ lại điên đến mức định động tay trước mặt mọi người!

Hắn bước tới toan kéo tôi, tôi liền trượt ra xa như cá lướt nước.

la hét:

mau! Hắn định bất chấp kỷ luật làm cô bị thương!”

“Chu Nặc, đứng lại!”

Tôi thấy mắt hắn lóe tia sát ý.

Tôi vội tăng tốc, vừa trượt vừa hét lớn:

“Cứu với! Trợ lý Tần phát điên rồi! Gọi huấn luyện viên mau!”

đồng thân thiết lập tức đi báo người.

Tôi biết tốc độ mình thua hắn, nhưng tôi nhanh nhẹn hơn.

Trên băng, chúng tôi lao một màn truy đuổi nghẹt thở. Mỗi lần hắn định túm lấy tôi, tôi lại trượt nghiêng tránh thoát. mấy lần thất bại, hắn nổi điên, quát cả :

“Tất cả, bắt cô ta lại cho tôi!”

Nhưng trừ Thuần , chẳng ai nghe hắn.

“Huấn luyện viên Tần, hay người khác đi, Chu Nặc nói đúng, cô ấy không làm đôi, nhỡ nguy lắm.”

“Trần Mẫn Như làm đôi, cô ấy đi.”

Trần Mẫn Như đứng ra, chủ động nói:

“Đúng đó huấn luyện viên, tôi làm mẫu cho, đừng đuổi theo Chu Nặc nữa, nguy lắm!”

Nhận ra mình không thể áp đặt, Tần Tư Vũ càng nổi giận, tăng tốc đuổi theo tôi, ánh mắt đầy sát khí.

Thuần cũng trượt , hai người kẹp tôi giữa . Cô ta mỉm cười tự tin:

“Chu Nặc, được huấn luyện viên Tần đích thân hướng dẫn là vinh hạnh đấy, cô chứ?”

Tôi , không muốn người hại mình.

Hắn cười lạnh, vươn tay:

“Xem cô được đâu.”

Tôi mím môi, tập trung đợi thời cơ phản đòn.

Ngay khi hắn định chạm tới, tôi nghiêng người, lách qua, rồi lao thẳng về phía Thuần .

Tôi giơ tay, trông như định tát cô ta.

Cô ta sợ hãi nhắm chặt mắt, hét .

Tôi nhếch môi, trượt sát qua, mượn lực xoay người, đổi hướng sang bên kia.

Do phản lực, cô ta nhào Tần Tư Vũ.

“A!!”

Tiếng hét vang dội khắp .

Cả hai đè nhau — Thuần gãy tay, Tần Tư Vũ bị lưỡi giày cô ta cắt cổ chân.

Cả hai cùng nhập viện.

12.

nổ tung:

“Ơ… sao người bị thương lại là nam nữ chính?”

“Ờm… coi như tự làm tự chịu?”

“Xin lỗi, nhưng Chu Nặc vừa rồi thật ngầu quá!”

“Ngầu thiệt, cô ấy như chiến thần trên băng vậy!”

“Không thể bênh nổi nữa, hai người đó đáng đời!”

Từ đó, tiếng bênh vực cặp chính giảm hẳn.

Mọi việc đều có chứng cứ từ camera giám sát 360 độ và lời khai nhân chứng, lãnh đạo kết rõ ràng:

Lỗi hoàn toàn thuộc về Tần Tư Vũ và Thuần .

Tôi được kiểm tra y tế, chỉ hơi hoảng sợ, không bị thương.

Huấn luyện viên trưởng nói:

“Hôm nay nguy quá, lần nhớ tránh xa mấy kẻ có ý xấu. Nhìn đây, nếu cô sát mép rồi mượn lực, cô đẩy nhẹ là hắn ngay— à khụ, ý tôi là ‘đẩy ra’ tự vệ.”

đoạn này, họ bao vây cô, cô nói đạo lý làm , cứ quét chân cho luôn đi!”

Tôi: “…”

“Biết rồi, huấn luyện viên.”

vụ đó, tôi được 10 vạn tệ tiền an ủi, và cử thêm một trợ lý to khỏe canh chừng quanh .

Không có “nam nữ chính”, cuộc sống của chúng tôi yên và bận rộn: tập luyện – thi đấu – rồi lại tập luyện.

Kỹ thuật của tôi ngày càng thuần thục, đôi khi cảm giác như hòa làm một với mặt băng.

Mỗi trượt, mỗi vòng xoay, mỗi đều như một cuộc đối thoại giữa tôi và băng.

Tôi nghe thấy nó nói với tôi:

“Cứ đi, Chu Nặc.”

mãi nhé, Chu Nặc.”

Năm ấy, tôi mười sáu tuổi, và Grand Prix tại Ngô Quốc, tôi lần đầu tiên thực hiện hoàn hảo 4Lz không lỗi.

ấy khiến cả thế biết đến cái tên Chu Nặc.

Đó là câu trả lời tôi dành cho băng, là bản báo cáo tôi nộp cho chính giấc mơ của mình, và cũng là tuyên ngôn thách thức cả thế :

“Tôi là Chu Nặc — Tôi sẽ luôn , mãi mãi .”

13

thời gian nam chính và nữ chính nằm viện dưỡng thương, tôi tung hoành ở quốc tế, bắt đầu hành trình chinh phục bảng xếp hạng.

Đợi đến khi họ hồi phục hoàn toàn, chấm dứt lệnh cấm và trở lại , đã một năm trôi qua.

tôi — đã trở thành vận động viên đơn nữ trẻ nhất và nhanh nhất lịch sử trượt băng nghệ thuật đạt được danh hiệu Grand Slam.

Hiện tại, tôi xếp thứ năm thế .

truyền thông gọi tôi là “người thách thức mạnh nhất của kỷ nguyên trượt băng nghệ thuật.”

Rất nhiều người nói, trên bảng xếp hạng thế , thứ tôi thiếu không phải là điểm, là số lượng trận đấu — ý là tôi thi đấu quá ít.

Giữa cơn mưa lời khen, tổng huấn luyện viên lại giảm số lần tôi tham gia , bắt tôi tập trung luyện kỹ thuật, bởi … Thế vận Mùa đông đang đến gần.

Năm , Thế vận sẽ được tổ chức tại chính đất nước chúng tôi.

Khi nhắc đến chuyện này, nét mặt huấn luyện viên trở nên nghiêm nghị hẳn.

Ông nói:

“Trượt băng là thế mạnh của nước tuyết lạnh. Ngày trước, chúng ta luôn bị họ đè đầu, có họ tham gia là chúng ta chỉ có thể giành bạc. Mãi cho đến khi có đôi trượt Tần Tư Vũ và Dư Nhuận, đơn nam Lý Mục Châu, rồi cả vận động viên tốc độ Vương Mộng, cục diện ấy mới bị phá vỡ.”

Ông ngừng lại một chút, ánh mắt sáng :

“Đó là thế hệ hoàng kim của trượt băng Trung Quốc. Nhưng kể từ khi họ nghệ, những năm gần đây mỗi lần đối đầu với Tuyết Quốc, chúng ta vẫn cực kỳ chật vật.

Dù bề ngoài nói là ngang ngửa, nhưng ai cũng biết — chúng ta vẫn thua một chút.”

Giọng ông bỗng trở nên kích động:

“Nhưng bây giờ khác rồi! Chúng ta đã trỗi dậy! Đôi trượt có Tiền Thái và Trần Mẫn Nhung, tốc độ có Lưu Trừng và Tôn Nham, đơn nam có Bùi Hằng, đơn nữ có cô — Chu Nặc! em rất mạnh!”

“Kỳ Thế vận này tổ chức trên nhà, bằng mọi giá phải giành được huy chương vàng! Tuyệt đối không thể người ngoài cướp lấy vinh quang trên chính đất nước mình!”

Nghe vậy, sống lưng tôi bất giác thẳng tắp,

một cảm giác thiêng liêng như gánh vác sứ mệnh quốc gia tràn ngập tim.

“Thưa huấn luyện viên, em nhất định sẽ dốc toàn lực!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương