Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Lúc này, họ không còn lo cái giỏ nữa, mà bắt đầu cuống cuồng số lương thực:

Ngọc Cương, phải làm sao? Lương thực không bán được thì lấy gì mà trả tiền bảo đảm?”

“Đúng đó, , ông đi xin ông Vệ đi, bảo ông ấy đừng giận nữa, tôi sẽ không làm khó con ông ấy đâu!”

là người một làng, hai người trước đây chẳng thân sao? Sao không nói giúp nhau một câu?”

tại ông cả! Không biết điều, lại còn chọc ‘thần tài’ của làng! Muốn lấy hoa hồng thì cứ để người ta lấy, ông ta cần bao nhiêu đâu! Mất cả quả dưa lớn hạt mè nhỏ, ông còn xứng làm nữa ?”

“Vệ Thông nói chẳng sai, bao năm nay ông làm mà làng có khá hơn tí nào?”

“Vệ Ngọc Cương, nếu tôi chết đói, ông cũng đừng hòng sống yên!”

Ban đầu họ còn cố nói cho nhẹ, mong tôi hoặc cha tôi nguôi giận, nhưng nói uất, dồn tức giận phía Vệ Ngọc Cương, thi nhau mắng chửi.

lúc gay gắt, cuối cùng họ nhào , kẻ đấm người đá, chẳng ai chịu can.

Mặt ông ta khi đỏ, khi đen, khi xanh, khi tím, nghiến răng ken két:

người mắng tôi làm gì! Quên rồi , gian khi đó là ai cũng phản đối cả! lại đổ đầu tôi?”

“Tôi nói cho người biết — ai có bản lĩnh kiếm tiền cho làng, người đó làm ! người nghĩ tôi muốn sao? Tôi còn ước được tránh xa người đấy! Cả đám cày ruộng ra có làm được trò trống gì đâu? Bao nhiêu năm rồi, cha con họ ra, làng ta có ai ra hồn không?”

“Đừng có đổ phân đầu tôi, soi gương mà xem lại mình đi! hại ra còn biết gì nữa! Tôi gọi người đây cũng lợi ích chung cả làng! Đống giỏ đấy đâu phải của tôi, tôi chưa bao làm thứ đó! ai muốn bán thì tự đi tìm mối! Tôi không hầu hạ ai !”

“Tôi không làm nữa!”

Ông ta nói giận, hất tay người khác ra, bỏ đi một mạch không quay đầu.

Mất người đứng đầu, đám hùa theo cũng lục tục rút.

Chỉ còn lại nhóm đàn bà do Đại Hoa cầm đầu — người từng ồn ào nhất khi tôi đặt hàng — vẫn chưa chịu .

11

Đại Hoa nghiến răng, chen trước mặt tôi:

“Vệ Thông! Cậu đừng có khiêu khích chia rẽ nữa! Nói cho cậu biết, hôm nay mà không trả tiền, bọn tôi hợp sức lại cũng đủ khiến cậu khổ đấy!”

Bà ta hùng hổ tiến , tôi chẳng buồn đôi co, chỉ lùi lại nửa bước.

Ngay lúc ấy, bà cô tầm tuổi bà ta bước ra từ phía sau lưng tôi, kéo tôi ra sau rồi chắn trước mặt.

Cuộc chiến giữa phụ nữ luôn đơn giản trực diện.

Một bà chống nạnh, mắng như tát nước:

Đại Hoa, bà còn chút lương tâm không? Hàng là do người không chịu bán, người ta có hứa hẹn gì đâu, có ký hợp đồng đâu, sao còn giở trò? Cho bà chút mặt mũi mà bà lại tưởng mình ghê gớm ? Mặt dày thế là đủ mở xưởng rồi đấy!”

“Không soi gương thì soi nước đi! Cái eo to như thùng, cái mặt to hơn cả cái bánh của mẹ chồng tôi, ai mù mà thèm ‘sàm sỡ’ bà hả? Bà đừng làm phụ nữ tôi mất mặt! Đàn bà mà có loại như bà, đúng là xui xẻo tám đời!”

Đại Hoa vốn quen vạ, nhưng gặp cảnh này cũng nghẹn họng, chỉ biết tức đỏ mặt.

Bà ta xắn tay áo, gào :

“Mày cmn cái mồm thúi! Bà đây xé nát cái mặt bánh tráng của mày bây !”

Hai bên liền lao đánh nhau.

Bên phe “bà ” đông hơn, một người nắm tóc, một người ghì vai, chẳng chốc tách được họ ra.

Một bà nhổ toẹt xuống đất:

“Đồ điên! Không phải bà kiếm thì tôi thèm dây ? Dám động tay hả, đợi đó, tao xé rách cái mặt bánh bao của mày!”

Hai nhóm phụ nữ đánh nhau loạn xạ, cuối cùng phe Đại Hoa thua tan tác.

Bà ta tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch, vừa khóc vừa chửi: “ người đợi đấy!” — rồi lồm cồm bò khỏi làng.

Đám đông khi nãy còn ồn ào phút chốc tản , xe tải cũng gần đi .

Tôi trấn an mọi người vài câu, coi như xong , rồi quay lại tập công .

Hàng được giao suôn sẻ, hợp tác với ông Smith thành công mong đợi.

Ông ta vui vẻ chuyển tiền, tôi trừ gian xong, lập tức chia cho mọi người.

Dù không gặp mặt, ai nấy rưng rưng cảm ơn, nói rằng cuối cùng cũng có tiền Tết, mong tôi có mối nào khác thì lại nhớ họ.

Làm vốn chẳng dừng ở một vụ.

Tôi có thể mở được khách hàng Smith, thì cũng mở thêm được Jack, Tom, John, Joan, Susan… đủ cả.

Sau đó tôi lại nhận thêm vài đơn lớn, hợp tác với nhiều công ty làng khác, ai nấy thu lợi đầy tay.

Chi thấp, giá trị cao, lại không phải dầm mưa dãi nắng — ai mà không muốn làm chứ?

sau, Đại Hoa chẳng biết moi đâu ra được số tôi, vừa năn nỉ tôi vừa năn nỉ cha tôi, mong tôi cho làng họ cơ hội cùng làm .

Nhưng tất cả bị thư ký tôi khéo léo từ chối.

Dân làng cũng dần hiểu ra mức độ nghiêm trọng của này.

Có người còn nhờ họ hàng xa gọi điện năn nỉ tôi, xin tôi cha tôi gặp mặt, cho họ một cơ hội làm lại.

Tất nhiên, cuộc gọi đó bị tôi khéo léo từ chối.

kiểu “khi có thì trọng như vàng, khi không có thì vứt như rác” như họ — nhà tôi thật không dám dây nữa.

12

Không còn bị làng họ Vệ kéo chân, sự nghiệp của tôi cha ngày một khởi sắc.

khoản nợ khó đòi năm xưa, dưới sự ép buộc khéo léo của tôi, nay thu hồi gần .

Dù có người không trả được, tôi cũng khiến họ dùng nhà, xe để trừ nợ.

Quy mô công ty nhanh chóng mở rộng.

Một số chương trình phỏng vấn khởi nghiệp cũng chủ động mời tôi tham dự, muốn nhân cơ hội quảng bá mô hình hợp tác đối ngoại.

tôi không còn khư khư làm trong phạm vi người quen, mà phải nhìn xa hơn — chỉ cần có ý tưởng, dám nghĩ dám làm, dù không có hậu thuẫn gì cũng có thể hợp tác với doanh nghiệp nước , mở ra con đường làm giàu của riêng mình.

Tôi vui vẻ nhận lời.

Trong buổi ghi hình, người dẫn chương trình dẫn dắt từng bước, từ ban đầu tôi còn có chút rụt rè, dần dần nói năng tự nhiên, lưu loát.

Tôi kể lại quá trình khởi nghiệp, xuất phát từ mong muốn giúp dân làng cải thiện cuộc sống, dù giữa chừng gặp trở ngại, suýt nữa vi phạm hợp đồng, nhưng cuối cùng vẫn vượt qua nhờ sức mạnh của tập thể.

Dĩ nhiên, tôi không nhắc mâu thuẫn cụ thể với làng Vệ, thậm chí còn tránh nêu tên.

Dẫu sao, bây họ lâm cảnh như thế, chẳng cần phải dồn người ta bước đường cùng.

Người dẫn gật đầu liên tục, đưa micro phía tôi:

tôi được biết, đối tác của anh không chỉ có công ty lớn, mà còn có cả làng nhỏ lân cận. Có thể nói, anh giúp nâng cao đời sống của nhiều hộ dân, mang lại làm ổn định. Anh nghĩ sao điều này?”

Tôi gãi đầu cười:

“Thật ra tôi chẳng có suy nghĩ gì to tát đâu. Một phần là hưởng ứng lời kêu gọi cùng nhau làm giàu, chứ giàu một mình thì có gì vui.

Phần khác là sợ vi phạm hợp đồng — nếu thất hứa thì không chỉ mất tiền phạt mà còn ảnh hưởng hình ảnh người Quốc trong mắt đối tác nước .”

Tôi thao thao bất tuyệt một hồi, chương trình cuối cùng cũng kết thúc.

Không ngờ, một chương trình phát trên kênh nông nghiệp lại gây được tiếng vang lớn trên mạng.

Một số cư dân mạng hiếu kỳ tìm hiểu ngược lại, phát hiện do tôi không hợp tác với làng mình, rồi lôi của làng họ Vệ ra mổ xẻ.

Chủ đề “có nên thu gian hay không” nhanh chóng leo top tìm kiếm.

13

“Thu là đúng chứ! Anh ta còn tốt quá đi — giúp người ta kiếm mà chẳng đòi hoa hồng, vậy mà cả làng chẳng ai biết điều, chút đi lại cũng tiếc ?”

Dưới đó là vô số bình luận tranh cãi:

“Nếu muốn thu tiền thì đừng nói là ‘ làng’, nói thẳng là kiếm tiền cho nhanh!”

“Cái thói ‘làm phải lấy gian’ là ai bày ra thế? Nhân viên giúp sếp làm , chẳng lẽ sếp phải trả thêm tiền ?”

“Ông trên chắc quen làm trâu ngựa rồi! Người ta chỉ muốn được hoàn trả chút công sức thôi, chứ có bóc lột ai đâu! Ông chủ bắt làm không công, ông chịu nổi ?”

làng bên cạnh tôi biết rõ: Vệ tổng mang cho họ, họ không hợp tác còn định giữ xe người ta lại, còn định ra tay nữa kìa!”

“Tôi mà là dân làng đó chắc xấu hổ chết mất! Người ta không bóc lột, hợp tác thì hợp tác, không thì thôi, sao phải đuổi đánh người ta?”

Chỉ trong một thời gian ngắn, ba chữ “làng họ Vệ” trở thành biểu tượng của vô ơn phản phúc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương