Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bụi bay mù mịt nhà nhanh chóng đẩy Tôn Mộng ngoài.
ta "phì" một tiếng, căm hận nhìn đám công nhân đang việc nhà, vẫn không muốn tin rằng căn nhà này không thuộc về mình.
Không lâu , một đám chủ nợ khác vừa hay chặn được Tôn Mộng và bố mẹ chồng đang dây dưa không dứt.
"Các người là người nhà của Tống Minh phải không? Anh ta vay chúng tôi hai mươi , các người xem ai sẽ trả?"
"Cô ta, cô ta là vợ của Tống Minh, các người cô ta mà đòi."
Tôn Mộng nghe xong vội vàng chỉ tôi.
3
Tôi nhìn lại mình, thở dài một hơi.
Sớm biết hóng chuyện cũng phải chỗ an toàn một chút.
Đám chủ nợ không thèm liếc tôi một , cứ chặn Tôn Mộng lại.
"Cô coi chúng tôi là đồ ngốc à? nay chuyện cô và con cô thừa kế tập đoàn Tống Thị ồn ào như vậy, tưởng chúng tôi dễ chuyện lắm sao?"
"Tôi chẳng được , không tin các người hỏi bố mẹ Tống Minh xem."
Tôn Mộng liên tục xua tay, lắc như trống bỏi.
Hai người bị réo tên vội vàng gật lia lịa.
" thì liên quan tôi? Ai thừa kế di của Tống Minh thì người đó phải trả món nợ này."
"Không nhiều đâu, chỉ năm mươi thôi, bán một căn biệt thự là có tiền rồi."
Đối phương tốt bụng bày cách cho họ.
"Nhà không bán được, đã bị chấp rồi. Các người xem, họ đã bắt sửa chữa rồi kìa."
Tôn Mộng đau khổ chỉ đám công nhân đang việc nhà.
Đối phương mặc kệ, chỉ chặn Tôn Mộng đòi tiền.
"Tôi không có tiền, tôi không liên quan Tống Minh, các người bố mẹ anh ta mà đòi. Đúng rồi, tay họ chắc chắn có tiền."
Tôn Mộng chỉ hai vợ chồng già đang co rúm ở một bên.
"Sao cô có thể vậy? Cô đã hứa này sẽ hiếu thuận với chúng tôi cơ mà, đây là hiếu thuận của cô sao?"
Bố chồng không nhịn được lên tiếng chất vấn.
"Tôi mới phải hỏi hai người đấy, lừa một đứa trẻ tám tuổi về trả nợ cho nhà các người, các người có ý đồ ?"
"Mày láo! Nếu không phải mày đập vỡ bình hoa trị giá hàng chục thì bây giờ chúng tao không có tiền trả cho người ta sao?"
Mẹ chồng nhảy dựng lên, lại tát cho Tôn Mộng một thật mạnh.
Tôn Mộng phản ứng lại, hai người lao đánh nhau.
Tôn Mộng trẻ khỏe nhanh chóng chiếm thượng phong.
ta đè mẹ chồng xuống vừa đánh vừa chửi: "Lão già chết tiệt, con bà gây chuyện thì bà phải chịu trách nhiệm, bà mặt mũi đổ lỗi cho tôi à."
Đứa bé sợ hãi khóc ré lên.
Tôn Mộng giật thêm mảng tóc của mẹ chồng, rồi một cước đá bà ta , quay người kéo con mình định bỏ đi.
"Dù sao tên nó cũng không có hộ khẩu nhà các người, chúng ta về thôi. Ai đẻ thì người đó trả, tôi không tin họ có thể trông chờ một đứa trẻ trả trăm này."
"Này, đây là cháu cưng của tao, mày không được mang nó đi."
Mẹ chồng vội vàng lao tới chặn ta.
"Bà cũng biết đây là cháu cưng của bà à, sao bà mặt mũi hại nó!"
"Mớ hỗn độn lớn này, các người tự đi mà dọn!"
Tôn Mộng nhổ một bãi nước bọt mặt bà ta, rồi quay bỏ đi không ngoảnh lại.
Tôi xem đủ trò vui cũng định đi, nhưng mẹ chồng níu lấy tay áo tôi không cho, liên tục nháy mắt hiệu.
Tôi cũng muốn xem bà ta định giở trò , nên tạm thời không động đậy.
Mẹ chồng lời ngon tiếng ngọt với đám chủ nợ.
"Các vị yên tâm, con tôi nợ bao nhiêu tôi nhất định sẽ trả. Chỉ là con tôi vừa mất, xin các vị cho chúng tôi thêm vài , tôi sẽ đi cách xoay tiền."
Đám chủ nợ nghĩ cũng phải, ép quá thì chẳng được , nên đồng ý cho họ thêm vài .
Bà ta quay lại, "An Quân, con chắc chắn có cách mà đúng không? Cơ nghiệp này là do hai đứa nhau gầy dựng suốt mười năm, con sẽ không trơ mắt nhìn nó sụp đổ chứ?"
Tôi cười một tiếng, lúc này thì lại nhớ công là do chúng tôi nhau gầy dựng.
Bà ta không sai, tôi thực sự không nỡ.
"Chỉ cần con đồng ý giúp, mẹ sẽ bảo Tôn Mộng nhượng công cho con, con chiếm một nửa cổ phần, không, cho con tám mươi phần trăm cũng được."
Thấy tôi không đáp lời.
Mẹ chồng lại : "Đám đòi nợ này không đòi được tiền thì rồi cũng sẽ con thôi. Dù sao hai đứa cũng là vợ chồng hợp pháp. Hai thân già này của mẹ sống được bao lâu nữa, có đánh chết chúng tôi cũng không trả nổi."
Mẹ chồng vừa mềm vừa rắn, muốn ép tôi nhận lấy mớ hỗn độn này.
4
Tiếc là lời này mười năm trước tôi đã nghe qua, cuối chẳng phải vẫn bị họ tính kế như một con ngốc sao.
Hơn nữa, một công chỉ lại vỏ rỗng, không cần cũng chẳng sao.
Bởi vì, đây vốn dĩ là bẫy mà Tống Minh đã cố tình giăng cho tôi.
Anh ta đã hết nhân sự cốt cán và việc kinh doanh của công sang một công khác, chỉ lại cho tôi một đống nợ khi ly hôn.
anh ta có thể cô nhân tình bé nhỏ của mình cao chạy xa bay.
Chỉ là anh ta chưa kịp đợi ly hôn thì người đã không nữa.
Bây giờ tất thứ này đều thành của hời cho tôi.
Tôi mặc kệ lời than khóc của bố mẹ chồng, họ tức giận, định đẩy đám chủ nợ sang phía tôi.
Nào ngờ người ta không mắc bẫy, cứ bám riết lấy họ.
căn nhà, chiếc xe mà Tống Minh dùng chấp trước đây đều bị chia sạch, ngay bất động dư thừa dưới tên bố mẹ anh ta cũng không thoát khỏi.
Nhưng số tiền trả nợ vẫn chưa được một nửa.
Tôi tốt bụng chỉ cho đám chủ nợ một hướng: năm qua Tống Minh đã chi cho Tôn Mộng cũng chục rồi, cộng thêm thứ anh ta chuẩn bị cho đứa con riêng, chắc là đủ trả nợ.
Mặc dù Tôn Mộng ngay hôm đó đã dắt con đi trốn, nhưng vẫn không thoát khỏi sự lợi hại của đám chủ nợ này.
Hai , cô ta ngoan ngoãn quay về.
"Tôi giao công cho các người, được chưa?"
ta gào lên tuyệt vọng.
"Công của cô nợ nần chồng chất, cô coi chúng tôi là kẻ ngốc à?"
Đám chủ nợ đã điều tra rõ ràng lai lịch của ta, dĩ nhiên sẽ không bị lừa.
"Dù sao tôi cũng không có tiền, mai tôi sẽ đi tuyên bố phá công , ai cho vay thì người đó mà đòi."
Tôn Mộng đã đường, bắt ăn vạ.
"Hoặc các người vợ của Tống Minh đi, họ là vợ chồng hợp pháp, các người đi kiện cô ta, bắt cô ta trả."
5
Đám chủ nợ tốt bụng đã truyền lại lời của Tôn Mộng cho tôi.
Tôi lập tức bày tỏ sẽ trả món nợ này, rồi quay sang kiện Tôn Mộng tòa, yêu cầu thu hồi tài chung của vợ chồng.
Tại tòa, Tôn Mộng một mực phủ nhận.
"Không có tiền, anh ta chưa từng cho tôi đồng nào, không tin các người có thể tra lịch sử khoản."
Tôi cười.
Tống Minh vì cô nhân tình này quả thực đã rất dụng tâm.
khoản đều là cho bố mẹ anh ta trước, đó bố mẹ anh ta rút tiền mặt đưa cho Tôn Mộng.
Ngay nhà mua cũng là tiền của bố mẹ anh ta.
ta tưởng vậy là tuyệt đối an toàn, nào ngờ tôi đã sớm sắp xếp người chụp lại bằng chứng này.
Ngay tin nhắn qua lại điện thoại của họ tôi cũng có bản sao lưu.
"Sao cô có thể vậy?"
Khi tôi trình bằng chứng, Tôn Mộng hét lên một tiếng chói tai.
"Đó là tiền nuôi con của tôi, không có tiền thì mẹ con tôi ăn uống ?"
Thẩm phán không quan tâm sự vô lý của ta, tuyên án hoàn trả tài .
Tính toán một hồi, tài lại của ta khi trả nợ vẫn thiếu hai .
Tôi cười : " lại không nhiều lắm, đợi con cô này đi kiếm tiền trả dần, dù sao cha nợ con trả là lẽ thường tình mà phải không?"
Các chủ nợ gật tán thành.
Tôn Mộng sụp đổ: "Nếu phải trả, con gái cô cũng là con của Tống Minh, nó cũng có phần!"
"Cô ?"
Tôi túm lấy cổ áo Tôn Mộng.
"Cô biết con gái tôi ở đâu?"
Tám năm trước, con gái tôi bị mẹ chồng dẫn đi chơi rồi bị lạc.
"Con bé muốn đi mẹ, tôi sao cản được. Thân già yếu ớt này sao đuổi kịp con bé." Mẹ chồng khóc lóc đấm ngực mình.
Tống Minh trách tôi suốt chỉ biết công việc, con cũng trông mất.
Bố chồng chỉ trích tôi suốt chạy ngoài, không quan tâm con, nên mới con bị lạc.
Tôi vô tự trách, ngay công cũng không nữa, chỉ một lòng muốn lại con gái.
Chính vì vậy mà Tống Minh mới dám gan bao nuôi tiểu tam, dời tài .