Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
57 người bị bắt cóc trong làng, chỉ còn lại 49 người đứng ở cổng làng.
Chúng tôi nhìn ngọn lửa bùng lên khắp làng, trong lòng tê dại đến mức không còn cảm thấy chút vui sướng nào.
Dãy núi trùng điệp này, chúng tôi không thể ra được.
Không chỉ làng này mua , mà là mọi ngôi làng trong khu vực núi sâu này!
Tất cả chúng tôi đều nhìn về phía chị Hạ Nghê, chờ chị quyết định.
Chị nói:
"Chúng ta cứ đi ra ngoài đi, dù có chec thì… thì cũng chec ."
Tôi , câu "cũng không lỗ" chị không thể nói ra.
Sao lại không lỗ chứ?
Không ai nói gì, chúng tôi dìu nhau, đi trên con đường núi dẫn ra khỏi làng.
Nhưng vừa đi được vài , tiếng còi xe cảnh sát hú vang đã chặn đường chúng tôi.
Sắc mặt chị Hạ Nghê thay đổi:
"Không ổn, lửa cháy lớn quá, có lẽ làng bên đã cảnh sát !"
9.
Chúng tôi mình không thể trốn , đành đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.
Cảnh sát lần lượt xuống xe, sững sờ nhìn cảnh tượng trước .
Tôi thực sự muốn hỏi ông trời:
Tại sao?
Chúng tôi chịu khổ năm trời người không mở , chúng tôi tự mình thù, người lại lập tức cử thần binh thiên tướng đến ư?
Đột nhiên, một đôi vợ chồng chạy ra từ phía cảnh sát.
Họ lao đến trước mặt tôi, ôm chặt lấy tôi khóc nức nở.
Đó chính là mẹ ruột trước đó đã đến tôi và cầm 5.000 tệ bỏ đi.
Người tự xưng là mẹ tôi ôm tôi khóc thảm thiết:
"Lạc Lạc! Mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ đến quá muộn!"
"Con ơi, con của mẹ ơi!"
"Xin lỗi con, con đã chịu khổ !"
Hiện trường im lặng tờ.
Tôi khàn giọng hỏi:
"Không phải bà đã cầm tiền rời đi sao?"
"Có phải tiền không đủ, nên bà còn định tôi thêm lần nữa không?"
Người khóc càng dữ dội hơn, bà nói:
"Không phải, không phải!”
"Lạc Lạc, lần trước là mẹ diễn kịch, mẹ diễn kịch mà!”
"Chúng ta làm thế chỉ là quay về người giúp con rời đi an toàn thôi!"
"Xin lỗi con, Lạc Lạc, con tin mẹ, con tin mẹ có được không?”
"Xin lỗi con, mẹ đến muộn , mẹ đến muộn !"
Tôi tê dại nhìn bà ấy, nhìn người đàn ông kia, nhìn những cảnh sát đang im lặng phía họ.
Cuối cùng, tôi quay sang nhìn chị Hạ Nghê.
Vẻ mặt chị Hạ Nghê u ám khó hiểu, không đang nghĩ gì.
Người cảnh sát dẫn đầu lên tiếng hỏi:
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Ông ấy hỏi về ngọn lửa lớn trong làng.
Nhưng không ai trả lời ông ấy.
Ông ấy lại ra hiệu, lập tức có vài người đi vào làng kiểm tra tình hình.
Rất nhanh, những người đó đã quay trở lại.
"Thưa thủ trưởng, lửa lớn quá, không thể vào được."
"Có vẻ tất cả dân làng đã chec hết, không còn một ai."
Ánh cảnh sát trưởng chuyển sang chúng tôi, lướt qua khuôn mặt.
Ông nói:
"Cứ họ về trước đã, tra ."
Chị Hạ Nghê cười lạnh một tiếng:
"Kẻ làm ác đều chec hết , ông mới lập tức đến tra à?"
" ông đúng là tận tâm, tận tụy đấy."
"Không cần tra, những người đó là do tôi…"
Tôi đột nhiên xông lên, lớn tiếng ngắt lời chị Hạ Nghê:
"Lửa là tôi phóng, người là tôi giec!"
"Không chừa một ai, chec hết cả , là tôi giec bọn họ!"
Chị Hạ Nghê nói, tôi vẫn là trẻ chưa thành niên, dù có giec người cũng không cần chịu trách nhiệm.
Nhưng chị ấy thì khác, chị ấy đều đã trưởng thành.
Tôi thắc mắc hỏi:
"Giec người xấu cũng không được sao?"
Chị Hạ Nghê nói:
"Không được, luật pháp là thế."
Cái thứ luật pháp chec tiệt này!
Cả nhóm chúng tôi, khó khăn lắm mới thấy được tia sáng hy vọng, không nên bị bóng tối nuốt chửng nữa.
Tôi đứng ra nhận hết tội, là cách giải quyết tốt nhất.
Dù sao mọi người cũng đã chec, chec không có bằng chứng.
Chúng tôi được về thành phố.
Lúc này, tôi mới , lời đôi vợ chồng kia nói là sự thật.
Trong huyện quan lại che lẫn nhau, cảnh sát cũng không ai giải quyết những chuyện thế này.
làng khác cũng có người nhà nạn nhân đến , nhưng dốc hết sức lực cũng không thể người đi, ngược lại còn bị hành hạ đến chec.
Họ chỉ có thể giả vờ không quan tâm đến tôi, chỉ ý đến tiền, dân làng buông lỏng cảnh giác, giữ lại mạng sống cho tôi.
họ trở về thành phố cầu cứu, nhưng quan chức địa phương nói:
"Chúng tôi thực sự không quản được, cảnh sát tiến vào còn bị đánh đuổi ra ngoài."
"Chỗ chúng tôi nghèo, nhưng người nghèo cũng phải lấy vợ chứ?"
"Chẳng lẽ phải trơ nhìn người nghèo ở đây tuyệt hậu sao?"
mẹ tôi đau đớn và phẫn nộ, chỉ có thể lên cấp cao hơn, cao hơn nữa.
Cuối cùng, họ đã gặp được vị thần công lý.
khi lãnh đạo thành phố ra lệnh, cảnh sát thành phố dẫn đội, trực tiếp tiến vào núi sâu, và tình cờ gặp chúng tôi ngay thảm sát cả làng.
án gây chấn động cả nước, chí khắp nơi đều tin.
Người dân đồng cảm với hoàn cảnh của chúng tôi đều yêu cầu xử lý nghiêm minh.
Mấy đường dây buôn người ở huyện nhanh chóng bị dọn sạch, những kẻ liên quan đều bị kết án tù.
Nhưng án thảm sát cả làng lại không có tiến triển.
Tôi khăng khăng khai nhận là do mình làm, những người khác cũng chấp nhận lòng tốt của tôi.
Ngay cả cảnh sát cũng kết thúc hồ sơ qua loa.
Chúng tôi, những người còn sống, mỗi người lại trở về nhà cũ của mình, ngoại trừ Tiểu Lôi và Hạ Nghê.
Tiểu Lôi trọng thương không qua khỏi trong bệnh viện.
Còn Hạ Nghê, chị ấy không còn nơi nào đi.
Hóa ra, chị ấy mới là người bị chính bố mẹ ruột đi!
Tôi mời chị về nhà cùng tôi, nhưng chị từ chối.
Chị nói:
"Lạc Lạc, nhìn thấy chị, em luôn nhớ lại những chuyện cũ, vậy là không tốt."
"Hãy quên đi, đừng liên hệ với quá khứ, cũng đừng liên hệ với chị."
"Thực ra, chị không phải là người tốt."
Ánh chị lướt qua tôi, dừng lại ở chiếc giường bệnh trống trơn của Tiểu Lôi.
Từ đó về , tôi không giờ gặp lại chị ấy nữa.
Trên , tôi thấy lãnh đạo cấp huyện lần lượt bị cách chức, thay thế bằng người mới.
Nhưng vẫn tiếp tục xảy ra thêm vài án mạng, mỗi đều có dính líu đến nạn buôn người.
này, chính quyền địa phương cuối cùng cũng bắt đầu tra triệt , rà soát người bị bắt cóc, giải cứu họ về nhà.
Mỗi bài , phía dưới đều ký tên một phóng viên:
Hạ Nghê.
10. Ngoại truyện – Hạ Nghê
Tôi tên là Hạ Nghê, bị lừa đến ngôi làng này đã nhiều năm.
Tôi luôn cơ hội trốn , nhưng không giờ được.
Tôi thậm chí đã dùng thân xác mình đổi lấy một lọ thuốc có tác dụng mạnh từ một người đàn ông trong làng. Uống một chút thôi là đau bụng nôn ra máu, mất hết sức phản kháng.
Nhưng tôi chưa giờ dùng, chỉ lén lút cất giữ.
Dù có giec được Lỗ Lão Lục, tôi cũng không thể trốn .
Nhưng nếu có thể giec cả làng, có lẽ chúng tôi được.
Cuối cùng, cơ hội đã đến.
Tiểu Ngư nói, hai mẹ con Lỗ Vi Xương quyết định lôi em ấy ra thân, hoặc cho Lỗ Nham.
Vợ Lỗ Nham cũng là người được mua về, sinh mấy đứa con đều là con .
Trong lòng tôi khẽ động, nghĩ ra một kế hoạch.
Tôi đến Tiểu Lôi, thuyết phục ấy.
Nếu sinh ra con , ấy bóp chec đứa bé.
vậy, ấy bị lôi ra thân công khai.
Một hình phạt còn tàn nhẫn hơn cả cái chec.
Nhưng chỉ có cách này, cả làng mới tập trung lại, trừ Tiểu Ngư.
Trong làng, người sắp gả chồng thì không được phép chân ra khỏi nhà.
Đây là cơ hội duy nhất của chúng tôi.
Nhưng tôi rõ, này cũng khiến Tiểu Lôi chắc chắn phải chec.
ấy đã tâm can nguội lạnh:
"Nếu sinh con , đằng nào tôi cũng phải chec."
"Chec kiểu gì, thì cũng là chec thôi."
Lòng ích kỷ nổi lên, tôi thầm mong ấy sinh con .
Chỉ khi sinh con , kế hoạch này mới thực hiện được.
Bỏ lỡ lần này, chúng tôi không phải đợi đến giờ.
Kế hoạch của tôi đã thành công, bố mẹ Tiểu Ngư kịp thời đến, giải chúng tôi khỏi vực sâu.
Tiểu Ngư lại dùng lợi thế tuổi vị thành niên của mình, giúp tất cả chúng tôi tội.
Mặc dù, về bản chất, chúng tôi vốn vô tội.
Nhưng, Tiểu Lôi đã chec.
này, tôi dùng cả đời mình, theo dõi án buôn .
Tôi chỉ mong, thế giới không còn nạn buôn người nữa.
(Hết)