Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lục Hằng không đáp án, anh biết rõ, chuyện của quá khứ anh đã đi qua rồi.
Lục Vãn đi ngang qua anh mấy , anh chưa đi , đầu gọi: “ Hằng.”
Lục Hằng giật hoàn hồn, vứt bỏ hết mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, đáp lại: “Tới ngay đây.”
Mấy người ngồi xuống bàn đá trong sân, không ai mở .
Không khí bỗng nhiên trở nặng nề.
Lục Hằng hơi khó chịu, đưa mắt nhìn Thẩm Khê, rồi lại nhìn Lục Vãn với sắc đen như mực đang chăm chăm nhìn Thẩm Khê.
Anh đành là người chủ động phá vỡ sự im lặng. tay Lục Vãn trống trơn, anh thuận miệng hỏi: “Chị, hành lý đâu rồi?”
Cuối cùng Lục Vãn cũng phản ứng.
Cô dời nhìn khỏi Thẩm Khê, nhìn sang Lục Hằng, mắt dịu dàng như xưa: “Đi vội quá quên mang .”
Ngay sau đó, cô trầm xuống: “Đây là bạn gái em nói sao?”
“Bắt đầu từ bao giờ ?”
Hai hỏi bất ngờ nện xuống khiến Lục Hằng thoáng khựng lại.
Anh nhìn sang Thẩm Khê, trong mắt mang vẻ cầu cứu. Họ mới chỉ thống nhất xong, chưa kịp bàn kỹ, Lục Vãn đã .
Thẩm Khê chỉ mím môi, gương không chút thay đổi, bình tĩnh buông nói dối: “Chị, em với Hằng quen nhau ba tháng rồi.”
nói dứt, không khí lập tức đóng băng.
Sắc Lục Vãn càng tối sầm hơn.
Cô gần như nghiến răng mà thốt chữ: “Em gọi tôi là gì?”
Áp suất không khí quanh Lục Hằng như tụt xuống đáy.
đây, điều anh sợ nhất chính là Lục Vãn như .
Hiện tại cảm áp lực không đổi.
Anh định lên tiếng giải vây cho Thẩm Khê chạm phải mắt của Lục Vãn, liền im bặt.
Chưa kịp phản ứng gì, Thẩm Khê đã đổi cách xưng hô, điềm nhiên như cũ: “Cô Lục.”
Một cú đấm mạnh rơi bông, không cảm giác, lại càng bức bối.
Trong lòng Lục Vãn như gì đó mắc kẹt, nghẹn nơi cổ họng không lên không xuống.
Cô vốn định tìm Lục Hằng để bắt đầu lại, ai ngờ giữa đường lại nhảy một người như Thẩm Khê.
Tất cả nhung nhớ, áy náy tích tụ bao ngày, cô lại không thể thốt .
Đúng lúc này, ông nội xuất hiện.
Lục Vãn, ông đã rạng rỡ: “Cháu là Lục Vãn phải không? Cảm ơn cháu đã chăm sóc thằng cháu nội của ta. Gần đây bận quá không liên lạc được.”
Lục Vãn vội vã chào hỏi ông cụ.
Lục Hằng cũng nhân lúc thở phào nhẹ nhõm.
Anh vô thức nhìn sang Thẩm Khê, liền bắt gặp nụ dịu dàng cô dành cho như muốn trấn an.
Lục Hằng khựng lại, rồi cũng bật cô.
Không ngờ toàn bộ cảnh lại rơi trọn mắt Lục Vãn.
Sau một hồi trò chuyện, ông nội giữ Lục Vãn ở lại, rồi nói với Lục Hằng: “ Hằng, đưa chị con lên phòng trên lầu.”
Lục Hằng không tiện từ chối, đành gật đầu.
Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
xoay người, cổ tay anh đã bị một bàn tay giữ chặt lại.
18
Lục Hằng khẽ rùng .
Anh đầu lại, bắt gặp gương u ám của Lục Vãn lập tức muốn gỡ tay cô : “Chị, chị làm gì ?”
Lục Vãn không buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn.
Chỉ trong tích tắc, Lục Hằng đã bị kéo vòng tay cô.
Lục Hằng giật , suýt đẩy cô lại nghe cô khàn khàn bên tai: “ Hằng, chị nhớ em lắm.”
Bàn tay đang vùng vẫy của anh chợt khựng lại.
Nỗi nhớ nhung trong nói … không thể nào là giả được.
Đầu mũi Lục Hằng cay xè, khóe mắt bất giác ươn ướt: “Chị… chị không tới.”
“Không tới? Nếu chị không sẽ hoàn toàn mất em mất rồi. Hằng, kia là chị sai, em tha thứ cho chị… được không?”
nói của Lục Vãn nhẹ nhàng, dịu dàng mức khiến Lục Hằng như về những ngày năm mười tám tuổi.
Khi , Lục Vãn thường nắm tay anh một cách tự nhiên, còn hay rạng rỡ mà nói, cậu là đứa em trai mà chị thương nhất.
tất cả… đều thay đổi kể từ năm anh mười tám.
Cô rất nhiều bạn trai, mỗi người anh đều gặp qua, cũng đều gọi là “anh rể”.
Hết lần này lần khác, gọi sớm đã khiến anh trở tê dại.
Anh nghĩ, rời xa cô sẽ không đau nữa. lại không ngờ, cô sẽ đuổi mà nói những này.
Đối với Lục Vãn, anh không thể không tự hỏi: cô đã yêu bao nhiêu người đàn ông? Lại bỏ rơi bao nhiêu người?
Anh luôn lặp đi lặp lại trong đầu: yêu cô là sai.
mà khi anh thật sự buông bỏ được rồi, cô lại , nói muốn anh tha thứ?
Khoảnh khắc , Lục Hằng thực sự cảm … nực .
Anh đưa tay lên, chậm rãi mà dứt khoát đẩy Lục Vãn .
Lục Vãn nhận điều đó, định ngăn lại, rồi thuận sức của Lục Hằng mà lui về sau một .
Cô ngẩng đầu, chạm phải mắt trong suốt như nước của anh.
trong mắt , lại đậm đặc sự châm biếm khiến cô không khỏi chấn động.
Anh nói: “Chị, chúng ta là chị em. Hôm nay… chị đã vượt giới hạn rồi.”
Ầm một tiếng.
Lục Vãn như bị một cú đánh nặng nề giáng thẳng lòng.
Chị em?
mắt cô khẽ run rẩy. nói … quen thuộc đau lòng.
Tre không đánh người không biết đau.
đây, người nói là cô.
Giờ đổi lại là , cô mới hiểu được… nói sức sát thương lớn thế nào.
nói của Lục Vãn bỗng khản đặc: “ Hằng… chị…”
nói chưa kịp hết, Lục Hằng đã lạnh lùng cắt ngang: “Chị chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. Hôm nay cứ ở lại nghỉ một đêm, mai về Bắc Kinh đi, về mà níu kéo anh rể.”
Dứt , Lục Hằng dứt khoát gạt tay Lục Vãn , qua cô, không đầu lại mà rời đi.
Lục Vãn xoay người nhìn bóng lưng anh, vững chãi đi xa, như thể đang rời khỏi thế giới của cô .