Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Phòng giáo vụ.
Mẹ tôi ngồi diện chủ nhiệm, giọng nhẹ nhàng nhưng không cho phép phản :
“ Trương, phiền giúp chuyển Thư Thông sang lớp Bảy.”
Câu nói vừa dứt, ti//m tôi như bị một bàn tay vô hình b//óp ch//ặt — tức nghẹn đau nhói.
Lớp Bảy.
Ngón tay tôi khẽ co lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Tại ?”
Giọng tôi run khẽ.
Trần Trân – mẹ tôi nghiêng đầu nhìn tôi, môi cong lên thành một nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh tanh:
“Thư Thông, gần đây Tiểu Hiểu áp lực lớn lắm. Con lớp Một, nó thấy ngột ngạt. Con là chị, nhường em một chút, không?”
Thư Hiểu là con gái riêng của bố dượng tôi.
Từ khi mẹ tái hôn với cha cô ta, cô ta chưa có thiện cảm với tôi.
Mẹ tôi lấy lòng cô ta – điều đó, tôi hiểu.
Nhưng… lớp Bảy là lớp tệ nhất khối.
Nỗi cay đắng dâng tràn trong ngực.
Tôi cố nén:
“Lần thi tháng trước con đứng thứ sáu khối, con đủ tiêu chuẩn lại lớp Một.”
Nghe vậy, nụ cười của mẹ dần nhạt.
Bà đứng dậy, kéo tôi ra ngoài, giả vờ chỉnh lại cổ áo cho tôi, nhưng giọng nói lại thấp đến lạnh người:
“ cấp dưỡng quý này bố con vẫn chưa gửi. Con rồi đấy, nhà giờ không dư dả đâu.”
“Đừng làm mẹ khó xử.”
“Nếu còn đi học, thì ngoan ngoãn nghe lời.”
Đầu ngón tay bà lướt qua cổ tôi, lạnh lẽo đến rợn người.
Lời nói vừa là ép buộc, vừa là u//y hi//ếp.
Một nỗi lực khổng lồ ập đến, khiến tôi nghẹn thở.
Mẹ không nhìn tôi nữa, quay lại phòng giáo vụ, ký tên vào đơn chuyển lớp — không cho tôi chút cơ hội phản kháng.
Không khí như đông cứng lại.
Khi bà cất tờ đơn vào túi, lại nở nụ cười dịu dàng, nhìn tôi:
“Đứng ngây ra đó làm gì?”
“Đi , mẹ đi cùng con thu dọn .”
Tôi tránh khỏi bàn tay đang khoác vai , không nói một lời, cũng chẳng nhìn lại.
Tôi quay người, bước thẳng ra khỏi đó.
2
Không quay lại lớp bằng cách nào.
Khi tôi bước vào, cả lớp bỗng im bặt.
Tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn tôi — có thương hại, có không nỡ, có cả châm chọc.
Bạn cùng bàn mắt hoe đỏ, khẽ thúc cùi chỏ vào tay tôi:
“Cậu thật sự phải chuyển lớp à?”
“Lớp Bảy là nơi tụ tập học cá biệt đấy…”
Phải, là lớp tệ nhất trường.
Nhưng tôi còn lựa chọn nào khác?
Tôi tiếp tục đi học — chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Nghĩ đến đây, tôi khẽ cười, không phát ra tiếng, chỉ gật đầu.
Ánh nắng chiếu mặt bàn.
Tôi từ tốn xếp sách vở, bài thi vào cặp, chút một.
Đến khi mặt bàn trống trơn, lò//ng tôi chợt nh//ói lên đợt.
Bạn cùng bàn há miệng, định nói gì đó, nhưng rồi lại .
Tôi đeo cặp, bước ra ngoài.
Trong tầm mắt, tôi thấy Thư Hiểu – cô em “cùng cha khác mẹ”đang ngồi tựa vào ghế, đôi mắt khinh khỉnh nhìn tôi.
Khi tôi lướt qua, cô ta mím môi, không phát ra tiếng, chỉ mấp máy nói:
“Xem mày còn dám giỏi hơn tao nữa không.”
“ nhà quê, cút đi.”
Tôi bật cười khẽ, bước đi không ngoái đầu.
Nhưng trong lòng lại ngờ trở nên bình thản.
Cô ta đã sai.
Bị ép vào lớp tệ nhất thì chứ?
Chỉ cần tôi vẫn còn học,tôi vẫn có thể tạo nên bầu trời của riêng .
3
Nhưng hiện thực phũ phàng.
Tôi khởi đầu đã thất bại.
Không hổ danh là lớp Bảy khét tiếng nhất trường.
Vừa đẩy cửa bước vào, một làn hơi nóng lẫn mùi ăn vặt mùi mồ hôi ập thẳng đến,
còn xen cả mùi nước hoa nồng nặc.
Tôi khẽ cau mày, gần như không nhận ra.
Ngay giây sau, vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn tôi.
Hiếu kỳ.
Dửng dưng.
Rồi có đó nhận ra tôi, huýt sáo một tiếng:
“Ê, hình như là học lớp chọn trước đây kìa.”
Câu nói vừa dứt, lớp học bỗng im bặt một nhịp.
Tiếp đó là tràng cười ầm ĩ vang khắp phòng.
“Này, học lớp chọn lại lạc đến đây ?”
“Chắc gây chuyện rồi hả?”
“Hay là yêu sớm, trốn học bị bắt à?”
Từ dãy sau, một cậu con trai huýt sáo, giọng chế giễu chẳng hề che giấu.
Tôi hít sâu một hơi.
Giữ nét mặt thản nhiên, bước đến chỗ ngồi trống mà giáo chỉ.
Họ thấy chẳng còn hứng thú, cũng không nói nữa.
Tôi vừa kịp sắp xếp lại sách vở của .
Chuông tan tiết vang lên.
Trong lớp học kiểu này, cô chẳng bao giờ nán lại thêm một phút.
Chuông còn chưa dứt, đã xách giáo án rời đi.
Trên mặt bàn là những vết khắc chi chít cùng hình vẽ loằng ngoằng.
Tôi nhìn chúng, ngẩn người một thoáng.
Rồi lập tức lấy lại bình tĩnh.
Tôi vừa định lấy sách ra.
Một bóng đen bỗng phủ bàn tôi, mang theo mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Tôi hơi khựng lại.
Ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt là một đôi con ngươi sâu thẳm, u ám.
Cậu ta rất cao, khóa áo đồng phục kéo hờ nửa chừng, để lộ chiếc áo thun đen trong.
Ánh mắt sắc lạnh, pha chút cần.
“Mới chuyển đến à?”
Thấy tôi im lặng,
cậu ta nhíu mày, một ngón tay gõ mạnh mặt bàn:
“ đây có luật. Phí làm quen môi trường, đóng chưa?”
Không khí xung quanh chợt im bặt.
Nhiều ánh nhìn len lén hướng này.
Tim tôi khẽ run, hơi hoảng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Tôi cậu ta là — Lục Thần Chu,
tên “đại ca” nổi tiếng khối, không dám chọc.
“…Phí gì cơ?”
Tôi buột miệng hỏi, giọng khô khốc.
Cậu ta bật lưỡi, như thể mất kiên nhẫn:
“Phí bảo kê! Nghe không hiểu tiếng người à? Mau nộp đi.”
Tôi mím môi.
Cứng đầu đầu chắc chắn không ổn, mà tôi thực sự không có .
Trần Trân cho tôi tiêu vặt ít đến mức tội nghiệp.
Nhưng Lục Thần Chu vẫn nhìn chằm chằm, ánh mắt dữ dằn không chớp.
Tôi chẳng còn cách nào.
Cúi đầu, có chút ngượng ngập, lục lọi mãi trong túi áo đồng phục.
Cuối cùng chỉ moi ra một tờ mười tệ, gấp phẳng phiu.
Do dự một lát, tôi đặt nó lên bàn, đẩy cậu ta:
“Có thể… cho tôi giữ lại một nửa không? Đây là hoạt cả tuần của tôi…”
Không khí lặng như tờ.
Một lúc sau—
“Chỉ có mười tệ?”
Giọng Lục Thần Chu cao vút lên,
lông mày cau lại, cầm tờ soi qua soi lại,
rồi nhìn tôi, ánh mắt hung dữ biến thành kinh ngạc:
“…Đến lớp Bảy rồi mà còn nghèo đến mức này à?”
Một đứa trong đám đàn em sau lưng cậu ta không nhịn nổi,
“phụt” cười thành tiếng, rồi vội lấy tay bịt miệng.
Mặt tôi nóng bừng, rát bỏng.
Tôi nghiến răng, cố giữ bình tĩnh:
“Chỉ còn .”
Lục Thần Chu khẽ run tay, nhét tờ mười tệ vào túi,
rồi rút ra một tờ một trăm tệ,
ném lên bàn tôi, giọng vẫn mang khinh khỉnh:
“ , nghèo đến mức này cũng coi như mở mang tầm mắt.”
“Đã là người của lớp Bảy tao, thì cầm lấy. Ra ngoài đừng làm lớp tao mất mặt.”
“Không từ chối!”
Nói xong, cậu ta xoay người, lười nhác nhét tay vào túi quần,
lững thững quay lại chỗ ngồi của ,
vẫn dáng cần ấy.
Tôi thở phào.
Nhìn tờ một trăm tệ trên bàn,
lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ lùng.
Có lẽ, nơi này…
cũng không đáng sợ như tôi tưởng.
4
Trong mắt hầu hết mọi người,
học cá biệt thường là những kẻ vô kỷ luật.
Trước kia, tôi cũng nhìn họ bằng ánh mắt thành kiến.
Cho đến khi tôi thực sự vào lớp Bảy.
Tôi mới nhận ra — có lẽ, mọi chuyện không hề như ngoài.
Giờ cơm trưa căng tin, tôi như thường lệ chỉ lấy một chiếc bánh bao một đĩa giá đỗ luộc.
Tìm một góc khuất rồi ngồi .
Không ít ánh mắt xung quanh dừng lại trên khay cơm của tôi,
tràn đầy ngạc nhiên.
Lòng tự tôn của một cô gái tuổi mười tám chẳng giấu vào đâu,
nhiệt bừng lại dâng lên trên má,
tôi cúi đầu, giả vờ như không thấy.
Vừa cầm đũa lên, cô gái đã ngồi diện.
Tôi nhận ra họ ngay —
là Chương Tâm Dao, lớp trưởng, ủy viên học tập của lớp.
Dù gọi là “lớp trưởng” với “học ủy”,
nhưng họ chính là người gương mẫu… trong việc không học hành.
Bình thường, giáo viên bảo họ phát bài kiểm tra,
thì họ lại lén nhét tập giấy đó vào văn phòng cô.
Bây giờ—
Tôi thật sự không hiểu họ lại ngồi trước mặt tôi.
Trong mắt thoáng hiện nghi hoặc.
Còn chưa kịp mở miệng,
Chương Tâm Dao đã buông ra một câu chửi thô tục:
“Má ơi! Cái đùi gà hôm nay nấu kiểu gì này, mặn chết!”
“, cho cậu ăn đấy!”
Nói xong, cô ta đẩy mạnh chiếc đùi gà kho chưa động đến cạnh,
mặt nhăn nhó như ăn phải thuốc đắng.
Rồi quay sang ủy viên học tập:
“Cái của cậu nhìn cũng chẳng ra gì, chắc cũng không ăn đâu nhỉ?”
Cô học ủy vội gật đầu lia lịa:
“Ừ, dầu mỡ quá, ăn vô lại béo thêm ba ký mất. Tôi không nuốt nổi đâu.”
“Đang giảm cân mà.”
Tôi bị người họ làm cho ngẩn người.
Giây sau, Chương Tâm Dao tỏ “phiền chết đi ”,
rồi cực kỳ tự nhiên —
đẩy cái đùi gà vào khay cơm của tôi.
Động tác mạnh đến nỗi nước sốt bắn tung tóe.
“Ăn mau đi! Đừng có phí ăn!”
Giọng cô ta cộc cằn,
nhưng ánh mắt lại lảng đi nơi khác, không nhìn tôi,
chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi cạnh.
“Nhìn cái khay giá đỗ với bánh bao của cậu mà thấy tụt hết hứng ăn!”
Cô học ủy thấy vậy,
cũng cắm cúi đẩy mấy miếng sườn còn lại sang khay tôi,
lẩm bẩm:
“Cái này tôi cũng ăn không nổi, ngấy quá.”
Khi xong xuôi, họ làm bộ như chẳng thèm,
bưng khay lên, quay lưng bỏ đi.
Nhìn theo bóng họ khuất dần,
tôi bật cười khẽ, không nói gì thêm.
Chỉ lặng lẽ cúi đầu, gắp lấy một miếng đùi gà,
nhỏ nhẹ cắn một miếng.
Thơm lắm.
5
Chưa đầy ba ngày,
cả lớp đều tôi… hình như rất nghèo.
Giống như ngầm đạt một thứ “đồng thuận vô hình”.
Trên bàn tôi bắt đầu xuất hiện đủ thứ ăn, dùng.
Thỉnh thoảng là một hộp sữa tươi,
dưới kẹp tờ giấy nhỏ, nét chữ nguệch ngoạc:
“Mua dư, dở quá, xử lý giùm.”
Bút của tôi hết mực,
có đó ném qua một cây mới, mặt lạnh tanh,
chỉ buông một câu: “Dù tao cũng không xài.”
Những lúc học căng đến hoa mắt,
nhìn bảng chỉ thấy chữ nhòe đi,
bạn cùng bàn sẽ khẽ nghiêng người,
đọc chậm rãi chữ cho tôi chép.
Khi tôi viết xong,
cô ấy lại liếc sang, hất cằm:
“Mắt không cần thì hiến đi cho người ta xài.”
Miệng họ bén như dao,
nhưng lòng tôi dần hiểu ra —
Trong lớp cá biệt tưởng như lạnh lẽo ấy,
mỗi người đều có cách riêng để tốt với tôi.
Chẳng bao lâu, tôi đã hòa nhập hoàn .
Tôi bắt đầu cảm thấy hạnh phúc.
Mà khi tôi hạnh phúc,
ắt sẽ có kẻ không cam lòng.
Như Thư Hiểu chẳng hạn.
Giờ ra chơi, tôi vừa vào nhà vệ ,
ra thì cô ta đã đứng chờ cầu thang.
Ánh mắt cô ta sắc như dao, tràn đầy ghen ghét.
“Không ngờ mày cũng có bản lĩnh đấy.”
“Vào lớp Bảy rồi mà vẫn người ta quý à, tưởng bị bắt nạt cơ.”
“Không dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì—hay là hiến thân cho rồi hả?”
Giọng nói đầy chua cay,
chữ như tạt axit.
Tôi chẳng buồn đáp,
nhíu mày định bước qua.
Cô ta bị chạm tự ái,
ngờ nắm chặt cổ tay tôi,
ánh mắt vừa oán vừa đắc ý:
“Giả vờ cái gì!”
“ cái lớp nát bét đó lâu ngày, sa sút dần là cái chắc! Đến lúc đó xem mày còn cười nổi không!”
Nói xấu lớp Bảy?
Một cơn khó chịu dâng trào,
tôi gạt tay cô ta ra, định phản bác—
Thì sau vang lên một tiếng cười khẩy:
“Lớp nát bét à?”
Cả người Thư Hiểu đông cứng.
Cô ta quay phắt lại,
diện chính là Lục Thần Chu.
Cậu bước lên, không nói gì,
nhưng giữa tôi cô ta đã bị cậu ngăn cách.
Ánh mắt lạnh lùng,
giọng trầm thấp, chữ rắn như thép:
“Lớp nát bét?”
“Cô ấy học kém đi à?”
“Là nói vậy? Hả?”
Khí quá mạnh,
Thư Hiểu run bần bật, môi tím tái.
Lục Thần Chu nhếch môi cười lạnh:
“Nhát mà cũng dám tới kiếm chuyện à?”
Cô ta ấp úng: “Cô ta nhất định… sa sút …”
“ nhảm!”
Cậu ta đá mạnh cuốn sách trong tay cô ta.
Chúng bay thẳng mấy mét, rơi đánh “bộp” cạnh thùng rác.
Thư Hiểu chết lặng, mặt đỏ bừng,
bàn tay siết chặt run rẩy.
Lục Thần Chu hừ một tiếng, đầy mãn.
Khi quay lại nhìn tôi,
giận dữ tan biến,
giọng bình tĩnh trở lại:
“Tuần sau thi, cho cô ta xem nào là thực lực.”
Tôi gật đầu.
Rồi cậu lại quay sang Thư Hiểu,
nụ cười méo mó, lạnh sống lưng:
“Tốt nhất là mày thi hạng nhất khối.”
“Nếu không…”
“Rắc rối của mày to đấy.”
Trở lại lớp,
tôi đang ghi chép thì một cục giấy “bốp” rơi bàn.
Quay lại, Lục Thần Chu lập tức ngoảnh mặt, giả vờ nhìn ra cửa sổ,
nhưng vành tai lại đỏ hồng.
Tôi mở giấy ra:
“Câu vừa rồi, bước ba làm ? Không hiểu.”
“Coi như tôi vừa cứu cô, đây là công.”
Tôi bật cười,
lấy bút viết chi tiết các bước giải mặt sau,
gạch chú thêm công thức dễ sai.
Viết xong, tôi nhẹ tay ném lại cậu.
Cậu chộp lấy, cúi đầu xem,
khẽ lẩm bẩm, không nói “cảm ơn”,
chỉ nhét tờ giấy vào ngăn bàn.
Nhưng suốt tiết học sau đó,
cậu làm bài cực kỳ nghiêm túc.
Khi ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt sáng rực:
“Chết tiệt!
Ông đây làm ra rồi!”
Đúng chứ.
Khóe môi tôi cong nhẹ,
mấp máy không tiếng:
“Giỏi lắm.”