Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Nhờ sự giúp đỡ của cả lớp,
trong kỳ thi mô phỏng, tôi vẫn giữ phong độ ổn định,
thậm chí làm bài còn trôi chảy hơn trước.
bảng điểm công bố,
chúng tôi đang trong giờ thể dục.
Đằng sau bỗng rộ lên một trận xôn xao.
Giáo viên chủ nhiệm ôm chồng bài chạy vào giữa sân,
khuôn mặt rạng rỡ đến đỏ bừng:
“Thư Thông! Thư Thông—!”
Tôi ngơ ngác ngẩng lên.
Các bạn cũng ngoảnh lại nhìn,
xì xào: “Làm gì mà la to thế?”
Thầy chạy đến trước mặt tôi,
trải tờ kết quả đầu tiên ra, giọng lên:
“Em đứng khối!”
“Lớp Bảy của chúng ta có học đứng đầu khối!”
“Ha ha ha ha ha ha ha—!”
Cả sân bóng lặng đi vài giây.
Rồi ồn ào như vỡ chợ.
Học lớp nghe thấy thì cười khẩy:
“Lớp Bảy á? Đùa ?”
“ gian lận rồi!”
“Cô ta mới chuyển xuống mà, sao có thể!”
“Dù có nền tảng tốt đến đâu, đứng vẫn là bất khả thi!”
Lời nói ngập tràn nghi ngờ và ác ý.
Nhưng tôi còn chưa kịp phản ứng,
thì các bạn lớp Bảy đã đồng loạt xông lên.
Thần Chu đi đầu,
ánh mắt sắc như dao lướt qua đám đang nói xấu:
“Không muốn học đây nữa thì cứ việc nói bậy thêm đi.”
Quả đúng là “đại ca” lớp Bảy.
Khí thế quá mạnh.
Đám kia cứng họng, im bặt, rút lui tán loạn.
Không khí dịu xuống.
Mọi người trong lớp quay lại vỗ vai tôi:
“Không tệ nha.”
“Bao nhiêu dinh dưỡng tụi tôi cho cậu cũng không uổng.”
Tâm Dao cười đến híp mắt,
vỗ vai tôi: “Sau phải đối xử với cậu tốt hơn nữa rồi,
cậu là bộ mặt lớp mình mà.”
Lần đầu tiên, tôi thấy cô cười rạng rỡ đến thế.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt cô — rực rỡ, chân thành.
7
trở lại lớp học,
cả bọn vẫn còn lâng lâng trong niềm vui.
là thầy chủ nhiệm,
ông đi đứng mà lưng tắp, ánh mắt sáng như gương.
Nhưng, niềm vui chẳng kéo dài được lâu.
Tiết hai vừa bắt đầu,
bên ngoài hành lang vang lên tiếng xôn xao.
Giây sau, khuôn mặt Trần Trân hiện ra nơi cửa lớp.
Bà ta mỉm cười,
nhưng trong đáy mắt không hề có hơi ấm:
“Thư Thông, ra ngoài một lát.”
Cả lớp lại quay nhìn tôi.
Tôi hít sâu, ra ngoài.
Rẽ qua góc hành lang —
Thư Hiểu đã đứng chờ sẵn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi nhìn lại, ánh mắt điềm tĩnh.
Thấy tôi bình thản như vậy,
Trần Trân hoàn mất kiên nhẫn.
Ngón tay bà ta vào tôi:
“Thư Thông! cái ổ lớp Bảy , mà thi được khối?”
“Lừa ma quỷ ! Dùng trò dơ gì, nói mau!”
Tôi bà chưa bao giờ thương tôi,
nhưng nghe những lời ,
lòng tôi vẫn thắt lại — đau đến nghẹt thở.
chữ, tôi nói chậm rãi:
“Tôi không gian lận.”
Bà ta không tin.
Thư Hiểu cũng không tin.
Mắt đỏ hoe, cô ta xen vào:
“Giỏi nhỉ, ra đứa gì cũng muốn giành hết của tôi!”
“Cô ta định gian lận! lớp Một trước kia cũng vậy!”
“Lúc nào cũng bày trò, còn dụ dỗ lớp trưởng!”
“Dạo trước còn gọi Thần Chu đến dọa tôi nữa — không cho cậu ta uống bùa mê thuốc lú gì!”
Không khí lặng như chết.
Máu dồn lên đỉnh đầu, tôi người vì giận:
“Bàn bài tập với nhau mà trong mắt cô cũng gọi là ‘dụ dỗ’ à?
Suy nghĩ của cô mới thật dơ !”
Trần Trân bật cười khẩy,
tới chặn trước mặt tôi:
“Cô ta dơ ? Còn thì sạch ?”
“ lớp Bảy bao lâu, thi được khối, trò hề à?”
“Không dùng mánh khóe thì làm được sao?”
câu như dao cứa vào tim.
Tôi choáng váng, nhìn bà ta —
người ruột mà giờ đây trông hoàn xa lạ.
Đôi mắt bà đỏ ngầu,
gương mặt méo mó vì giận dữ:
“Tao sao lại ra đứa như !”
“Tâm địa đen tối, nghĩ mưu mẹo thỉu!”
“Giống hệt cha ! Trong xương tủy đều thối rữa cả rồi!”
Nói xong,
bà ta giơ tay cao lên, định tát.
Khóe môi tôi nhếch nhẹ, một nụ cười khổ.
Vừa định tránh đi—
Thì phía sau vang lên tiếng chân gấp gáp,
cùng tiếng quát giận dữ của Thần Chu và Tâm Dao:
“Đụng vào cô thử xem!!”
8
Tôi sững lại một giây.
Quay đầu.
Một bóng người lao đến nhanh như chớp,
nắm chặt cổ tay Trần Trân, hất mạnh sang một bên.
Bà ta không kịp phản ứng, hét lên,
loạng choạng lùi mấy rồi đập lưng vào tường, bật ra tiếng rên khẽ.
Cùng lúc , một bàn tay cũng kéo mạnh tôi về phía sau.
Tâm Dao đứng chắn trước người tôi,
lưng cô căng như một tấm thép.
Cô trừng mắt nhìn Trần Trân và Thư Hiểu,
giọng lạnh như băng:
“Cô là bảo bối của lớp Bảy bọn tôi. Ai cho phép các người động vào?”
Thư Hiểu sợ hãi lùi lại,
nỗi kinh hoàng hiện rõ trong mắt.
Một nhóm người cũng chạy theo ra hành lang.
Vừa thấy cảnh trước mắt, ai nấy đều tức giận đến mức ngực phập phồng.
Ánh nhìn dữ tợn, giọng gào lên như sấm:
“Con mụ già khốn kiếp! Động vào cô thêm lần nữa, ông đây giết!”
“Đánh cả con ruột như vậy, xứng đáng làm ?”
“Còn , Thư Hiểu, nhỏ thế mà độc mồm độc miệng, cặn bã!”
“Động tay động chân tới học lớp Bảy, giỏi lắm ha?!”
“Má nó! Tưởng bọn tao chết hết !”
“Đụng vào Thư Thông tức là đụng vào cả lớp Bảy !”
Cả đám bạn lớp tôi nổ tung như lửa.
Trần Trân bị xô ngã xuống đất, tóc tai rối bời, dáng vẻ thảm hại.
Nhìn đám “học cá biệt” đang vây quanh tôi,
bà ta hoảng sợ thật sự.
Thư Hiểu cũng như cầy sấy,
mặt tái mét, móng tay bấm sâu vào da thịt, môi mấp máy không ra tiếng.
Thần Chu khẽ cười khẩy,
rồi quay người lại — đôi mắt đỏ rực, nhìn tôi từ đầu đến chân,
giọng khàn khàn, nhẹ:
“Cô có sao không? Họ đánh cô à?”
Tất cả ấm ức trong lòng tôi như vỡ tung.
Mũi cay xè, giọng nghẹn lại:
“Tôi… không sao.”
Thấy tôi cố gắng kìm nước mắt,
Thần Chu mím môi, rồi quay mặt đi, giọng trầm thấp:
“Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Tôi lắc đầu, giọng , lẫn tiếng mũi nghẹt:
“Tôi không gian lận. Tôi thật sự không gian lận…”
Nghe vậy, Tâm Dao siết chặt nắm đấm,
xương tay kêu răng rắc.
Ánh mắt cô sắc như dao cắt:
“Nói Thư Thông gian lận hả?”
“Điều tra camera! Ngay bây giờ!”
“Nếu không tìm ra ai gian lận, hôm nay kẻ nói dối phải bò ra khỏi !”
Lời vừa dứt,
Thư Hiểu thân rẩy,
Trần Trân cũng vậy — ánh mắt lóe lên vẻ hoảng hốt.
Bà ta đứng dậy, không dám nhìn tôi lấy một cái,
nắm tay Thư Hiểu, chạy đi.
Chạy trối chết.
9
khiến cả náo loạn.
kiểm tra lại bộ camera,
xác nhận tôi không hề gian lận,
và chính thức minh oan cho tôi.
Tôi không bị thương.
Nhưng Thư Hiểu thì .
Danh tiếng của cô ta trong rơi xuống đáy.
Và rồi, hàng loạt “rắc rối nhỏ” bắt đầu tìm đến.
Ví dụ:
Tập ghi chép tỉ mỉ của cô ta “vô tình” bị nước làm ướt sũng.
Trong giờ thể dục, chia nhóm chơi,
lúc nào cô ta cũng là người bị bỏ lại cuối cùng.
Có người giận quá,
còn đứng chờ ngay lối đi cô ta hay qua,
để cô đi ngang, đưa chân ra ngáng.
Cô ta loạng choạng suýt ngã,
họ lại phá lên cười, bỏ đi như không có gì.
Thậm chí có lần vào vệ ,
cửa buồng bị người ta chặn từ ngoài,
nhốt cô ta bên trong cho đến chuông vào học vang lên.
Không cần hỏi cũng ai đứng sau những .
Nhưng, là cái giá cô ta phải trả.
Tôi không làm thánh.
Sau tổn thương tinh thần,
chẳng ai còn sức mà tha thứ nữa —
Thư Hiểu cũng vậy.
Cô ta phản kháng,
nhờ thầy cô xem lại camera,
nhưng vô ích.
Dù sao thì những gì cô ta làm thỉu vẫn .
Người muốn “xử lý” cô ta, càng lúc càng nhiều.
Cuối cùng, ngay cả cũng mệt mỏi.
Đành nhắm một mắt mở một mắt,
mặc kệ.
Thư Hiểu chết lặng.
Sau thử mọi cách mà vẫn vô dụng,
cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa,
năn nỉ cha mình và Trần Trân
chuyển .
10
Thời gian trôi vùn vụt.
còn vài chục ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Không khí lớp Bảy trở nên thường —
một sự tĩnh lặng đầy nâng đỡ.
Giờ ra chơi và buổi trưa vốn ồn ào,
nay yên ắng đến lạ.
Thần Chu không còn kéo đám con trai ra sân bóng.
Cậu ngồi lại, cau , canh ngay chỗ tôi.
Ai mà nói hơi to, lập tức bị cậu liếc cho phát chết lặng.
Có lần điều hòa lớp bị hỏng,
Tâm Dao lặng lẽ mua một chiếc quạt nhỏ,
đặt góc bàn tôi,
hướng vào người tôi, xua đi cái nóng mùa hạ.
Ủy viên học tập vẫn ít nói như cũ,
nhưng các đề dự đoán, các bộ ghi chú “tình cờ”
luôn trượt xuống bàn tôi.
Những người cũng giúp bằng cách riêng.
Cậu bạn bán trái cây mang theo mỗi ngày một hộp hoa quả cắt sẵn:
“Nhập hơi nhiều, sắp hỏng rồi, giúp tao xử lý nhé.”
Cô bạn có bố làm bác sĩ
thì cố tình bảo chuẩn bị mấy viên kẹo bạc hà:
“Ăn thử đi, giúp tỉnh táo, khỏi chóng mặt lúc thi.”
Không ai nói to nữa.
Ngay cả tiếng trò cũng nhỏ dần.
Tan học,
Thần Chu và Tâm Dao luôn viện cớ vớ vẩn,
ép tôi cùng đi thư viện đến lúc đóng cửa.
Vài ngày trước kỳ thi,
Trần Trân bất ngờ gọi điện cho tôi.
Tôi do dự mấy giây rồi vẫn nhấc máy.
Giọng bà ta khàn khàn,
ngập ngừng thật lâu mới cất tiếng:
“Thông Thông, lỗi rồi.”
“Dạo nghĩ nhiều,
dù sao con và Thư Hiểu cũng đều là con gái .”
“Con lâu rồi chưa về, ai cũng nhớ con lắm.”
“Chú con còn mua cả ăn con thích nữa.”
“Về đi, chúng ta nói , được không?”
Giọng bà ta dịu dàng,
nhưng tôi không tin.
Một người lạnh tim suốt bao năm,
sao có thể bỗng hối hận đúng lúc tôi sắp thi đại học?
Tôi bật cười khẽ,
rồi dứt khoát ngắt máy.
Họ vẫn chưa chịu buông.
Hôm sau, gửi đến tận .
Bác bảo vệ mang túi đến cửa lớp,
mọi người đều nghe thấy.
là “người ” gửi,
tất cả lập tức cảnh giác.
Tan học,
họ quây lại, tự mình mở túi:
“Cái nhiều dầu, trước thi ăn hỏng dạ dày đấy.”
“Cái lạnh quá, dễ đau bụng.”
“Chai sữa sắp hết hạn rồi, không uống được.”
Sau “kiểm duyệt”,
bộ họ gửi bị ném vào thùng rác.
“Thư Thông, đừng để bị dụ bởi mấy trò rẻ tiền .”
“Đúng rồi, cáo mượn oai hùm, chuột đội lốt cừu!”
“Thi xong bọn tôi dắt cậu đi ăn ngon thật!”
Tôi mỉm cười:
“Yên tâm đi.”
“Dù các cậu không vứt, tôi cũng sẽ tự vứt.”
Họ thở phào,
rồi ai nấy tản ra.
Ngày trước kỳ thi,
bọn họ quyết kéo tôi ra khách sạn,
không cho tôi về .
“Lỡ đâu họ lại giở trò thì sao.”
“Phòng xa vẫn hơn.”
“Đến lúc xảy ra thì hối cũng không kịp.”
Tôi cười,
rồi gật đầu đồng ý.
Vào phòng thi,
tôi hơi .
Thần Chu đi ngang, bật ra tiếng “tch”:
“Đừng sợ. Có thi rớt cũng không sao, lớp Bảy nuôi cô.”
Giọng cậu nhỏ,
chưa kịp để tôi đáp, cậu đã nhanh vào phòng,
vành tai đỏ hồng.
Tôi khẽ cười.
Tâm Dao kéo tay tôi,
đặt vào tay tôi một túi nhỏ:
“ dự phòng, đủ cả, tao chuẩn bị hai bộ.”
Rồi cô ngập ngừng,
thấp giọng nói thêm: “Cố lên.”
Tôi gật mạnh.
người đi qua —
người thì vỗ vai,
người thì nắm tay,
người nhìn tôi mỉm cười khích lệ.
Tất cả rồi cũng vào phòng thi.
Trong mắt tôi còn niềm hạnh phúc lan tỏa.
xa, Thư Hiểu vẫn nhìn,
ánh mắt đỏ ngầu vì ghen tức.
Nhưng tôi chẳng bận tâm.
Bởi vì, với sự nâng đỡ của cả lớp Bảy—
tôi , mình sẽ bay lên.