Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Không phụ lòng mọi người.
Khi điểm công bố,
tôi đứng đầu toàn thành phố.
Cả trường náo động.
Hai trường và Bắc Đại gọi điện mời tôi nộp hồ sơ.
Các bạn lớp Bảy còn vui hơn tôi,
bọn họ tổ chức hẳn một buổi tiệc nhỏ:
“Thư Thông, lên đại học đừng quên bọn này nhé!”
“Đúng đấy! Nghỉ hè tụ tập!”
“Giàu sang đừng quên anh em nha, sau này tụi này theo cậu luôn!”
Chu đứng bên,
nụ cười chẳng tắt nổi:
“ tốt lắm.”
“Về nhà suy nghĩ kỹ đi, chọn hay Bắc Đại.”
Tôi cười, gật đầu,
mắt nóng rát.
Hôm ấy, ai cũng uống nhiều.
Khi tôi về,
mắt Thư Hiểu đầy căm hận,
như muốn nuốt chửng tôi.
Tôi giả vờ không thấy.
Cơn buồn ngủ kéo đến, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Tỉnh dậy, trời đã tối đen.
Tôi theo thói quen với tay tìm điện thoại—
chỉ chạm vào khoảng trống.
Một dự cảm xấu dâng lên.
Tôi bật dậy, mở đèn —
tất cả thiết bị điện tử đều biến mất.
Cổ họng nghẹn lại, thở không ra hơi.
Tôi lao đến cửa —
bị khóa từ bên .
Thư Hiểu bước đến, lạnh lùng qua khe cửa:
“Đừng phí sức, vô ích thôi.”
Tôi cố bình tĩnh:
“Cô muốn làm gì?”
Cô ta im vài giây, rồi bật cười nhạt:
“Muốn làm gì à? Cô không chắc?”
“Nếu không vì cô, tôi có chuyển trường không?!”
“Nếu không vì chuyển trường, điểm của tôi chắc chắn hơn cô!”
“Tại sao?! Tại sao cô được vào – Bắc Đại chứ!”
“Đừng mơ!”
Tiếng hét như xé toạc căn phòng.
Tôi rùng mình, cố bình tĩnh:
“Trả điện thoại tôi.”
Cô ta bật cười điên dại:
“Cô mơ à?”
“Cha mẹ đều đi công tác rồi. Tôi đã sửa hết nguyện vọng của cô rồi!”
“Trường tôi không vào được — cô cũng đừng hòng vào!”
Tôi choáng váng,
lảo đảo, nghẹn:
“Cô… cô dựa vào cái gì?!”
“Dựa vào gì à?” — cô ta gằn ,
“Giờ đã kiêu thế rồi, để cô đỗ đại học, chẳng cô sẽ giẫm lên đầu tôi sao? Đừng hòng!”
Cánh cửa đóng sầm.
Tiếng khóa vọng lại chát chúa.
Tôi điên cuồng vặn tay nắm —
vô ích.
“Thả tôi ra! Mở cửa!”
Không có hồi đáp.
Tôi cắn răng, lấy vai húc mạnh.
Tiếng “rầm” vang lên,
cánh cửa vẫn vững như đá.
Vai tôi đau nhức, gần như tê dại.
Không được.
Tôi thở dốc, chạy tới cửa sổ.
Cố hét gọi hàng xóm —
nhưng tường cách âm, cửa sổ có song sắt,
và giờ này đã khuya.
có ai nghe, chắc cũng chẳng dám ra.
Mồ hôi túa ra, tim đập loạn.
Tôi có thể tưởng tượng được vẻ đắc thắng mặt cô ta.
Thời gian trôi qua từng phút.
Tuyệt vọng tràn ngập như nước lũ.
Tôi ngồi phịch , đầu trống rỗng.
Rồi —
một ý nghĩ liều lĩnh lóe lên.
phá cửa, tôi cũng ra !
Tôi nhìn quanh.
Mắt dừng lại ở chiếc ghế gỗ.
Tôi kéo nó lại,
dốc hết sức nện vào khóa.
“RẦM! RẦM! RẦM!”
Mảnh gỗ bay tứ tung,
tay tôi tê dại, rớm máu.
Không đã đập bao nhiêu lần,
ghế nứt ra,
khóa chỉ trầy nhẹ, vẫn gắn chặt.
Mắt tôi đỏ ngầu.
Rồi “rắc” —
một chân ghế gãy rơi đất.
Tôi nhìn nó trân trối.
Tất cả sức lực rút cạn.
Cơ thể đổ sàn theo cánh cửa.
Mồ hôi mặn chát tràn vào miệng.
Ngẩng nhìn đồng hồ tường —
chỉ còn 15 phút nữa hệ thống đăng ký nguyện vọng sẽ đóng.
Tôi co người lại,
móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay,
nước mắt lặng lẽ dâng lên.
Cả người run bần bật.
Chẳng lẽ…
thật hết cách rồi sao?
12
“Cô ấy đâu rồi?!”
“Hả??”
“Mày cầm điện thoại của cô ấy làm cái gì?!”
tiếng hét xé lòng vang dội trong tai tôi.
Tôi choàng tỉnh, tim đập dồn dập.
Vừa kịp đứng dậy, cánh cửa phòng đã bị đạp tung từ bên .
Tâm thở hổn hển, kéo mạnh tôi ra khỏi phòng.
Chu ban đầu còn được bình tĩnh,
nhưng khi thấy mắt tôi đỏ hoe,
nhìn của cậu lập tức bùng lửa — đỏ ngầu vì .
Cậu kéo tôi về sau lưng mình,
chỉ thẳng vào Thư Hiểu đang run cầm cập ở góc tường,
khản đặc:
“Cô còn là người không?! Cô định làm gì hả?!”
Đám bạn khác cũng phừng phừng tức :
“Chu ca! Nói với nó làm gì! Báo công an đi!!”
“Khinh lớp Bảy tụi mình không có người chắc?!”
Chỉ trong phút chốc, mọi người ùa đến,
vây quanh Thư Hiểu,
chửi rủa, chỉ trỏ,
thậm chí có người giơ điện thoại quay video.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, né tránh ống kính.
Tâm đến mất kiểm soát,
buông một câu chửi thô tục,
rồi xông tới, túm tóc cô ta,
mặc kệ tiếng la hét,
lôi thẳng cô ta đến trước mặt tôi.
“Thư Thông — đánh đi!”
mắt Thư Hiểu ngập tràn sợ hãi.
Nhưng trong tôi, nỗi phẫn nộ đã tràn lên đỉnh điểm.
Tôi thở dốc, bước lên một bước,
vung tay tát mạnh vào mặt cô ta.
Tiếng hét của cô ta vang dội cả căn nhà,
nhưng lửa trong tôi vẫn chưa nguôi.
Tôi tiếp tục đá mạnh vào bắp chân cô ta.
Thư Hiểu đau đến méo mặt,
ngã quỵ đất, bất động.
Một cô gái khác nhanh tay giật lại điện thoại từ tay cô ta,
vào ngay trang web của Bộ Giáo dục,
chỉnh sửa lại nguyện vọng đại học của tôi.
Nhìn thấy dòng chữ quen thuộc trở về đúng chỗ,
tôi mới thở phào, toàn thân thả lỏng.
Thư Hiểu vẫn run bần bật,
bị Tâm chặt, không nhúc nhích được.
Tôi nheo mắt,
rồi lại đá thêm một cú vào khoeo chân cô ta.
13
Giam người trái phép, tự ý thay đổi nguyện vọng đại học của người khác — đều là hành vi phạm pháp.
Tại đồn sát, Thư Hiểu run rẩy,
khóc lóc kể lể, cố bào chữa mình.
Nhưng trước mặt quá nhiều nhân chứng —
toàn là bạn học lớp Bảy.
cô ta nói gì,
cũng đều bị phản bác lập tức.
Dưới điều tra của sát,
thật sáng tỏ.
Khi còng số 8 khóa lại cổ tay cô ta,
màu máu mặt Thư Hiểu tan biến,
chỉ còn trơ lại kinh hoàng tuyệt đối.
Cha dượng và Trân chạy về kịp,
nhìn thấy đó, hai người hoàn toàn hoảng loạn.
Họ chặn tôi lại,
Trân thậm chí khuỵu , khóc gào:
“Nó là em con mà! Nó chỉ lỡ dại thôi! Con tha nó đi, đừng hủy đời nó!”
Tôi nhìn họ,
mắt bình lặng như mặt hồ:
“Khi cô ta sửa nguyện vọng của tôi,
có từng nghĩ rằng đang hủy đời tôi không?”
“Tha thứ hay không là việc của tòa án.
Còn việc của tôi — là đưa cô ta vào đó.”
Tôi từ chối ký giấy bãi nại.
, Thư Hiểu bị án tù giam.
Thời gian không dài, nhưng đủ để lưu lại tiền án.
Tôi dọn ra khỏi căn nhà đó.
sao, tôi đã đủ tuổi trưởng thành,
có thể tự nuôi sống mình.
Trường hoàn đặc biệt của tôi,
miễn toàn bộ học phí,
và cấp thêm trợ cấp sinh hoạt.
Khi hay tin tôi chuyển ra ,
cả lớp Bảy đều reo mừng:
“Đừng sợ!”
“Có tụi này sau lưng mà!”
“Cần gì thì nói, tụi tao không thiếu tiền!”
Chu không nói nhiều,
chỉ lặng lẽ nhét vào ba lô tôi một chiếc thẻ ngân hàng,
mật mã là ngày sinh của tôi.
Tôi xúc động suýt khóc.
Cuộc sống một mình sau đó lại trở nên yên ổn, nhẹ nhõm.
Đôi khi tôi vẫn gặp lại họ.
Ngày nhận giấy báo trúng tuyển,
tôi thấy lòng mình run lên.
Con đường dài đằng đẵng ấy — đã đến hồi .
phong bì in dòng chữ “Đại học ”,
mắt tôi bỗng cay xè, tay run run.
lúc đó, điện thoại rung liên hồi —
nhóm lớp nổ tung:
“Nhận chưa?! Giấy báo về chưa?!”
“Trả lời đi! Nôn quá rồi đây này!”
Tôi bật cười,
chụp ảnh tờ giấy, gửi vào nhóm.
Ngay lập tức —
một tràng reo hò vỡ òa:
“ mà! Thư Thông đỉnh thật!!”
“Lớp Bảy nở mày nở mặt rồi! – Bắc Đại luôn nha!!”
“Ha ha ha, xem ai còn dám nói lớp Bảy rác rưởi nữa!”
Tôi cười rạng rỡ,
vừa định nhắn lại —
thì con đường, một bóng người quen thuộc xuất hiện.
Là Chu.
Cậu chạy đến, áo khoác mở tung,
trán lấm tấm mồ hôi,
tay giơ cao một phong bì giống hệt của tôi.
Khi tôi nhìn sang,
cậu hét to, khàn nhưng đầy hứng khởi:
“Thư Thông!!
Ông đây cũng đậu rồi!!
Tuyển thẳng thể thao!!
Bắc Kinh!!!”
Tôi cười, sáng rực dưới nắng.
Ngày hôm ấy —
nắng thật đẹp.
14
Năm nhất đại học.
Thư Hiểu mãn hạn tù,
quay lại ôn lại lớp 12.
Ra tù, cô ta trở nên cực kỳ nhạy cảm,
không còn tâm trí học hành,
chỉ vào được một trường cao đẳng.
Rồi sa sút.
Cô ta tiêu tiền như nước,
mỗi ngày mua túi hàng hiệu,
chỉ để vá víu lòng tự trọng đã nát.
Cha dượng và Trân không muốn chu cấp nữa,
cô ta liền la hét:
“Các người chẳng bao giờ yêu tôi!”
“Đợi đến lúc già, Thư Thông – con nhỏ vong ân kia sẽ chẳng quay lại nuôi nổi đâu!”
“Đối xử với tôi thế này, sau này đừng hòng moi được đồng nào từ tôi!”
Mặt Trân tái nhợt,
định nói thêm thì Thư Hiểu đã đập cửa bỏ đi.
Cha dượng đến đỏ mắt,
quyết cô ta “nếm mùi đời”,
tạm cắt tiền sinh hoạt.
Không ngờ, cô ta đi vay tín dụng đen trong trường,
dùng chính ông ta làm người bảo lãnh.
Điện thoại đòi nợ gọi thẳng tới máy ông.
Ông tức điên,
vội chạy tới trường —
chỉ để thấy Thư Hiểu bụng đã nhô lên rõ rệt.
Vài tháng thôi mà khác hẳn.
Ông chết lặng,
đôi mắt đỏ hoe,
đầy hối hận.
Nhưng Thư Hiểu lại cười khẩy:
“Làm gì mà nhìn tôi như quái vật vậy?”
“Hai ông bà già chết tiệt, thời đại nào rồi!”
“Bầu trong đại học còn được cộng điểm đấy nhé!”
Cái vẻ “tự hào” ấy khiến ông không chịu nổi,
giơ tay tát cô ta một cái.
Cô ta sững người.
Vài giây sau, như hóa điên,
lao vào đánh lại:
“Tôi đang mang thai đấy!! Dám đánh tôi à!”
“Nếu con tôi có chuyện gì, ông đừng hòng yên thân!”
Cơn điên khiến cô ta quên luôn chữ “cha con”.
Cô ta đè ông sàn, đánh túi bụi.
Trân nhào tới can,
cũng lãnh vài cú.
tượng hỗn loạn.
Cha dượng lên cơn tăng huyết áp,
ngã quỵ tại chỗ.
Từ đó sức khỏe ông suy sụp nhanh chóng.
Sau chuyện đó,
Thư Hiểu thành trò cười trong trường.
Không chịu nổi áp lực dư luận,
cô ta nghỉ học,
vội vã hôn.
Nhưng chồng cô ta lộ rõ bản chất —
ăn chơi, cờ bạc,
đêm không về nhà.
Lâu dần, Thư Hiểu uất ức,
trút hết lên Trân,
xem mẹ mình như người hầu và nơi trút .
——
Khi họ hàng kể lại chuyện ấy,
tôi không thấy gì bình thản.
Tôi ,
người như họ —
sẽ chẳng bao giờ có cục tốt.
Và điều đó…
không còn liên quan đến tôi nữa.
Mùa hè năm ba đại học,
lớp Bảy tổ chức họp mặt toàn lớp.
Khi tôi đến, họ đều đã có mặt.
Người đầu tiên tôi thấy là Chu —
áo thể thao cao cấp, dáng vững vàng,
cười nói rộn rã,
cổ tay đeo chiếc đồng hồ đắt tiền.
Từ khi đỗ thẳng vào Đại học Thể dục Bắc Kinh,
cậu thay đổi hoàn toàn.
quả học tập xuất sắc,
vẻ sáng sủa,
mới đây còn ký hợp đồng với một câu lạc bộ hàng đầu.
Bên cạnh cậu là Tâm ,
giờ tóc ngắn gọn gàng,
uống nước trái cây,
mắt bình thản, dịu dàng hơn xưa.
ban đầu chưa cao,
cô đã học liên thông và giờ là sinh viên của một đại học tài chính top đầu.
Còn có một người bạn trai yêu cô hết mực.
Cậu bạn bán trái cây ngày nào đưa tôi một ly nước:
“Nếm thử đi, Thư Thông, trái cây nhà tớ trồng đó!”
Cậu không học tiếp,
nhưng mở rộng vườn trái cây,
trở thành ông chủ trẻ nổi tiếng.
Cô bạn con bác sĩ thì cười kể chuyện học y,
vừa than cực vừa mắt lấp lánh tự hào.
Nhìn cả bọn,
tôi chỉ thấy vui mừng.
Mừng vì chẳng ai trong họ bỏ phí xuân.
kẻ từng bị gọi là “học sinh cá biệt”,
giờ mỗi người đều tỏa sáng theo cách riêng.
Còn tôi,
cũng vậy.
Chúng tôi cụng ly,
tiếng “keng” trong vắt vang lên,
Tâm mỉm cười:
“Thư Thông, may nhờ có cậu đấy.
Nếu không, lớp Bảy chúng ta chẳng thể đoàn thế này.”
Tôi mỉm cười,
uống cạn ly rượu,
rồi nhìn từng gương mặt thân quen:
“Là tôi cảm ơn các cậu mới đúng.”
Cảm ơn vì đã nâng đỡ tôi.
Vì bảo vệ của Chu,
vì che chở của Tâm ,
và vì tất cả bàn tay đã giúp tôi vượt qua.
Họ học kém,
nhưng không hề xấu xa.
Điểm số không thể định nghĩa một con người.
cử cũng chẳng bao giờ là cuộc chiến một mình.
Bởi sau lưng tôi —
là một lớp Bảy kiên cường,
người bạn đã dùng cách chân thành nhất
để trải phẳng con đường của năm mười hai.