Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

06

“Tiểu Tuyết, sao con lại bảo Minh Lễ Thẩm Âm đi cùng?”

à, phải có đối thì mới thấy được khác biệt chứ. Đến đó Thẩm Âm đứng cạnh con, Thái tử gia chẳng phải sẽ càng dễ phát hiện ra con ưu tú thế nào à?”

“Con nói đúng lắm, Tiểu Tuyết à, nhất định phải nắm được trái tim của Thái tử gia, ? Rồi lại để Minh Lễ cưới được con gái nhà họ Thẩm, nhà họ Liêu chúng chẳng phải cũng trở thành hào môn đỉnh cấp sao?”

“Yên tâm đi . À mà có thấy con mèo xấu xí của Thẩm Âm ? Mấy hôm nay con cố tình đi hỏi thăm tin của Thái tử gia, nói anh ấy không thích mèo.”

Giọng Liêu Tuyết mang theo sự độc địa:

con mèo đó, con ngứa lâu rồi. Mỗi lần thấy con là nó kêu lên, suýt nữa còn cào trúng mấy lần. Đồ súc sinh chết tiệt, sớm muộn gì con cũng xử lý nó.”

“Đến hôm đó, tìm cách bảo Thẩm Âm mang con mèo đó theo, để nó chọc giận Thái tử gia, chắc chắn con mèo xấu xí đó cũng xong đời. Hừ, ngày nào cũng nâng nâng trứng, không con còn thấy rẻ tiền.”

Bà Liêu cũng gật đầu tán thành:

“Đúng là nhà nhỏ hẹp, chẳng có tí kiến thức gì, con mèo đó đừng nói đến giống thuần chủng, đến giống mèo có giấy tờ còn chẳng phải. Ai mà thấy, cũng thấy mặt.”

“Ban đầu mang nó cũng liên hôn, giờ bộ dạng đó mà phát chán. Đúng là lo sẽ làm mặt nhà họ Liêu.”

Tôi thề tôi không cố tình lén, là tình cờ đi ngang qua thôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố kìm cơn bốc đồng muốn xông vào đập người.

Nuôi Phúc Phúc từng ấy năm, nó toàn lang thang trong nhà, ai muốn đụng thì đụng. Nhà họ Thẩm nhiều quản gia, người giúp việc thế mà ai từng bị nó cào.

Phúc Phúc thích nhất là dọa Phó Trì, nhưng bao giờ thật sự làm anh bị thương.

nhà họ Liêu, tôi còn thường xuyên phải nhốt nó, lấy đâu ra cơ hội để nó đi cào Liêu Tuyết?

Mấy ngày trước kết quả điều tra vừa mới đến tay tôi.

Bao thắc mắc trong , đến đây thì hoàn toàn sáng tỏ.

Thì ra bà Liêu không phải ruột tôi, mà là tiểu tam nhảy lên làm chính thất.

tôi vì khó sinh khi hạ sinh tôi, còn Liêu Tuyết không phải con nuôi, mà là con ruột của bà , một đứa con riêng kém tôi ba tháng tuổi.

Còn kẻ ngu nhất nhà… chính là thằng anh ruột cùng khác cha của tôi – Liêu Minh Lễ.

Tôi khẽ khẩy. nhà này, tôi thật sự chẳng buồn quan tâm nữa.

Tôi không hiểu bọn họ có thù gì con mèo nhà tôi mà cứ nhằm vào nó hoài.

07

Ra ngoài tản bộ, lại cảm thấy vừa thấy một người đáng lẽ nên xuất hiện này.

Phó Trì nhe răng :

“Bất ngờ không? Ngạc nhiên ?”

Tôi gật đầu:

“Không phải cậu còn ba bốn ngày nữa mới nước sao?”

Phó Trì nói tỉnh bơ:

“Cậu xảy ra lớn vậy, tôi nước ngoài ngồi yên được chắc?”

“Haiz, giờ thân phận khác biệt một trời một vực Thái tử gia rồi.”

“Đừng chọc tôi nữa mà chị, tôi đến để thiệp mời chị đấy. Thiệp này không giống mấy kia đâu nha, có một là tôi đích thân .”

Thật sự không giống – chói đến muốn mù .

Phó Trì còn làm ra vẻ trẻ con muốn được khen thưởng.

Tôi không nhịn được nhớ lại câu Liêu Minh Lễ từng nói — Thái tử gia lạnh lùng vô tình, sát phạt quả quyết.

Kết quả, cuối cùng tôi không dùng thiệp Phó Trì , mà dùng ké thiệp của Liêu Minh Lễ để vào.

Ừ, Phúc Phúc cũng được mang theo — theo “yêu cầu tha thiết” của Liêu Tuyết.

Vừa bước vào, có không ít ánh lướt phía tôi.

Tôi mọi người chắc đang nghĩ: Cô gái này mang mèo theo làm gì?

Trước khi đi, tôi cũng từng hỏi câu đó rồi.

Liêu Tuyết cứ khăng khăng nói để Phúc Phúc nhà cô không yên tâm, còn tôi thì sợ thật — sợ cô sẽ làm gì đó nó.

Thế là dứt khoát mang theo, tới chỗ Phó Trì còn an toàn hơn.

May mà chỗ ngồi của nhà họ Liêu nằm khá ngoài rìa, tạm thời gặp người quen.

Liêu Minh Lễ thì bận kết giao khắp nơi, còn Liêu Tuyết thì đảo liên tục.

“Tiểu thư, sao cô lại mang theo một con mèo vào đây vậy?”

Một người giúp việc lạ mặt đột nhiên cất tiếng.

Ngay , mọi ánh đều đổ dồn phía tôi.

Liêu Tuyết dịu dàng:

“Chị em nói cậu Phó thích mèo nhỏ, nên đặc biệt mang thú cưng đến, muốn có thêm điểm chung cậu ấy.”

Tôi thề, cô không thèm diễn luôn rồi đấy?

Xung quanh bắt đầu rì rầm bàn tán – chắc đang chửi tôi bám váy đàn ông đến mức mặt.

Người giúp việc kia nhếch mép lạnh:

“Vậy e là cô hiểu sai rồi. Thiếu gia nhà tôi… ghét mèo nhất.”

Không xa vang lên một trận xôn xao.

Phó Trì xuất hiện.

08

thấy có động tĩnh, một người phụ nữ nhân tôi không để ý liền túm lấy Phúc Phúc.

Xung quanh tụ tập không ít người hóng , Phó Trì bước lại gần:

“Có gì vậy?”

Người phụ nữ kia nhanh miệng mở lời:

“Thiếu gia, có một cô tiểu thư không đâu nói ngài thích mèo, nên cố tình mang mèo tới để lấy .”

Liêu Tuyết hùa theo:

“Anh Phó Trì, xin anh đừng trách chị em. Chị là quá muốn được quen anh thôi.”

Phó Trì cau mày ngay:

“Ai là anh của cô?”

Vừa liếc thấy con mèo đang vùng vẫy trong tay người phụ nữ kia, anh bật :

“Phúc Phúc?”

Mọi người đều sững sờ. Tôi nhanh chóng bế lại mèo.

Phó Trì chạy tới:

“Sao chị lại mang Phúc Phúc đến?”

“À, tôi hiểu rồi, chắc là vì tôi nước ngoài lâu quá, Phúc Phúc nhớ tôi, đúng không nào?”

Tôi ghé sát tai anh, hạ giọng:

“Bớt tự luyến lại chút đi.”

Mặt Phó Trì đỏ bừng máu sắp chảy ra tai.

Liêu Tuyết hoàn toàn hóa đá, đẩy tôi ra:

“Chị à, chị đừng dùng mấy thủ đoạn không đứng đắn này để bám lấy Thái tử gia.”

Suýt nữa tôi không đứng vững, may mà Phó Trì kịp kéo tay tôi lại.

Lực hơi mạnh, tôi bị kéo thẳng vào anh.

Ánh Phó Trì trầm xuống, Liêu Tuyết:

“Cô bị bệnh à?”

Liêu Tuyết nhảy dựng lên vì :

“Thái tử gia, anh không đó thôi, chị em mới được nhận nhà không lâu, trong có hiềm khích em. Chị ấy em thích anh, nên mới vội vàng tiếp cận anh thế!”

Phó Trì suýt bật :

nào của cô thấy Âm muốn tiếp cận tôi? Không phải đầu đến giờ luôn là tôi theo đuổi cô ấy sao?”

Mặt tôi hơi nóng, luồn khỏi tay anh, đứng lùi ra xa.

nhỏ đến giờ Phó Trì đều gọi tôi là chị, sao bây giờ lại gọi thẳng tên tôi?

“Em trai gọi thẳng tên, tâm tư có hơi lệch rồi đó nha~”

Chẳng bao giờ, Phó Diệu đứng cạnh tôi, chen vào một câu.

Cô ấy còn tiện thể nhắc nhở:

Âm à, anh trai kia của cậu vừa vào bắt đầu đi dò xem tiểu thư nhà họ Thẩm đang đâu đó.”

Mệt thiệt sự.

Phó Trì này bước đến, nhận lấy Phúc Phúc tay tôi:

“Hình lại tăng cân nữa rồi ha.”

Trước khi bế còn nhỏ giọng thì thầm:

“Phúc Phúc đại nhân, cầu xin đừng cào tôi nha.”

Con mèo Phúc Phúc vốn ngày thường chẳng Phó Trì đụng vào, hôm nay lại ngoan ngoãn rúc trong anh.

Có Phó Trì đây, gần cả hội trường đều tụ lại.

Liêu Minh Lễ tới muộn, mặt mày mơ hồ:

“Thiếu gia Phó sao lại ôm con mèo của Thẩm Âm?”

Đứng cạnh hắn là Lý Thiếu Bân giật mình kêu lên:

“Cậu quen chị Âm?”

Liêu Minh Lễ càng thêm ngơ ngác:

“Chị Âm?”

Lý Thiếu Bân hắn đầy thất vọng:

“Tiểu thư nhà họ Thẩm đấy. Gặp là phải gọi ‘chị’ nhé?”

09

Sau vụ vây xem đó, tôi cũng bị không ít bạn cũ nhận ra.

Tiệc đón Phó Trì của nhà họ Phó tụ họp đủ loại người quen xa gần.

Phó Trì vốn không thích bị khen lấy bởi những người không thân, nên kéo đám người thân thiết đi chỗ khác chơi riêng.

Liêu Tuyết cũng định bám theo, nhưng bị vệ sĩ đi cùng Phó Trì chặn lại ngay cửa.

Đám vệ sĩ đó không hề thương hoa tiếc ngọc. Liêu Tuyết níu tay không buông, bị đẩy ngã thẳng xuống đất.

Liêu Tuyết cảm thấy thể diện cả đời mình đều sạch tại đó.

Những sau đó tôi cũng không rõ lắm. Chơi một vòng xong, đến nhà họ Liêu thì gần bốn giờ sáng.

Liêu Tuyết là kiểu người thù dai, tôi sợ cô sẽ làm liều, nên tạm thời gửi Phúc Phúc Phó Diệu chăm.

Không ngờ gần bốn giờ rồi mà đèn trong nhà vẫn sáng trưng.

Cả bốn người nhà họ Liêu ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, mỗi người một biểu cảm.

Ông Liêu mở miệng trước:

“Con gái con đứa, nhà giờ này là kiểu gì?”

Liêu Tuyết rưng rưng nước :

“Chị à, sao chị không nói sớm là chị quen Thái tử gia? Chị cố tình để cả nhà mặt đúng không? Chị có từng coi tụi em là người một nhà không vậy?”

Bà Liêu cũng cau mày:

Tiểu Tuyết muốn đi cùng Thái tử gia, sao con không ? Làm sao con lại đối xử em gái mình thế?”

Liêu Minh Lễ nuốt nước bọt, lắp bắp:

“Cậu… cậu là… tiểu thư nhà họ Thẩm?”

Trước màn “xét hỏi tập thể” này, tôi không đáp lại câu nào, nhàn nhạt :

“Chiều nay quản gia Vương sẽ đến lấy hành lý. Mấy hôm tới tôi sẽ không lại đây.”

Thật ra đây tôi có hành lý gì đâu, nhưng mấy món đồ chơi Phúc Phúc quen dùng vẫn phải lấy nó.

Còn mấy lời lải nhải phía sau họ nói gì… tôi chẳng thèm để lọt tai.

Haiz… buồn ngủ quá rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương