Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

mâu thuẫn đau khổ đó,
tôi chẳng thể nào giống những đôi tình nhân bình thường —
không thể nắm tay, không thể làm nũng,
chỉ biết giữ khoảng cách,
sợ vượt qua giới hạn của một nhân viên.

Đó không là một tình yêu lành mạnh.

Lục Trầm Chu sững người,
không câu nào.

Tôi nhìn thẳng vào anh, bình tĩnh :
“Lục Trầm Chu, giữa chúng ta —
mọi chuyện dừng lại khi hợp đồng kết thúc.”

“Tôi không người có thể cứu anh.”
“Hy vọng anh nhìn về phía
nhớ nhé, ai quay đầu lại, người đó là chó.”

Tôi xoay người,
bước không chút do dự.

Phía , giọng Lục Trầm Chu nghẹn lại:
“Thịnh Hạ…”

Rồi anh khẽ thở ra một tiếng,
mang theo nụ cay đắng, giọng khàn khàn tiếp:

“Gâu gâu…”

13

Lần đầu tiên tôi gặp Lục Trầm Chu, là vào một đêm khuya.
Khi , tôi vẫn đang ngồi bán hàng rong bên lề đường.

Anh đeo khẩu trang,
cao, gầy — gầy đến mức trông như người vừa bệnh nặng.
Nếu không bộ quần áo anh mặc trông khá chỉnh tề,
có lẽ tôi bị dọa cho giật rồi.

Khi anh ngang qua sạp của tôi,
bụng anh đột nhiên réo lên một tiếng.
Anh thoáng khựng lại, có vẻ lúng túng.

Tôi lập tức nắm lấy cơ hội, tươi :
“Đói rồi ăn một bát hoành thánh .”

Anh nhìn tôi,
đôi sâu đẹp,
rồi lặng lẽ gật đầu, ngồi xuống bên lề đường.

Khi đầu ăn, anh tháo khẩu trang xuống.
Khuôn góc cạnh rõ nét, đôi sáng,
chỉ là hai má hóp sâu đến đáng thương.

Nhìn cảnh đó, lòng tôi hơi nhói —
liền lén cho thêm vài viên hoành thánh vào bát.

Kết quả, anh ăn liền ba bát.

hôm , anh lại đến.
Rồi kế tiếp, lại đến nữa.
Cứ thế, suốt một tuần liền.

Nửa tháng ,
người quản lý của anh tìm đến tôi,
mời tôi làm đầu bếp riêng cho Lục Trầm Chu.

Ban đầu tôi không muốn.
Tôi mở sạp là để không bị giam gian bếp chật hẹp nữa —
chỉ cần có chiếc xe ba bánh, tôi có thể chạy đến bất cứ đâu,
tự do, tự tại.

Nhưng rồi, người đó — lương sáu vạn một tháng.
Tôi… xiêu lòng.

Cuối , tôi đành bán chiếc xe ba bánh đồng hành suốt một năm,
xách hành lý chuyển vào biệt thự của Lục Trầm Chu.

khi dọn vào, tôi mới biết —
anh là một ngôi sao điện ảnh qua thời nổi tiếng,
lại còn mắc chứng chán ăn nghiêm trọng,
tình cờ — chỉ ăn đồ tôi .

Nghe vậy, tôi vô phấn khích:
“Tôi đảm bảo nuôi ông chủ béo trắng, khỏe mạnh!”

Người quản lý bật :
“Chỉ cần khỏe là tốt rồi, đừng béo quá.”

Tôi giơ tay làm dấu OK, đầy tự tin.

Ban đầu, tôi chưa nghĩ yêu anh.
anh thật sự quá lạnh lùng.

Mỗi lần tôi đứng bếp đảo chảo,
anh chỉ ngồi im trên sofa đối diện,
lặng lẽ nhìn, đến mức tôi run cả tay —
đầu còn nghĩ: Anh này có bị bệnh gì không đấy?

Nhưng rồi , tôi quen với ánh nhìn .
đầu bình thường, thậm chí còn … dễ chịu.

Suốt một tháng, tôi không ngừng thử nghiệm,
chế biến đủ món ăn để tìm ra khẩu vị của anh.

, sắc Lục Trầm Chu hồng hào hơn,
khuôn cũng có thịt trở lại.

Tôi cảm mãn nguyện vô , vừa vừa trêu:
“Chu ca, anh đẹp trai lại rồi đấy.
Nếu quay lại đóng phim, đảm bảo bùng nổ luôn!”

lần đầu tiên, vị ảnh đế lạnh lùng mỉm ,
thậm chí còn đưa tay nhéo nhẹ má tôi.

14

“Chỉ có em là biết cách dỗ người ta thôi.”

Tôi sững người.
Từ câu đó, tôi nhận ra —
ánh của anh đầu khác .
Lâu lâu, anh mỉm khi nhìn tôi,
thỉnh thoảng còn trêu:
ăn cơm do Hạ Hạ , anh thật hạnh phúc.”

Rồi anh đầu tặng tôi hoa, trang sức,
thậm chí còn chuẩn bị trà chiều cho tôi.

Đó là quãng thời gian tôi hạnh phúc nhất.
Ban tôi ăn cho anh,
ban đêm anh tôi vào bếp.

Chỉ tiếc rằng —
bệnh có thể khỏi,
người thay đổi.
Một khi có vết nứt,
dù có vá lại, cũng chẳng bao như .

khi ký hợp đồng với Lục Tinh Diêu,
tôi hỏi thẳng:
“Tôi có thể quay video chia sẻ đồ ăn không?”

Bởi đây, khi còn ở bên Lục Trầm Chu,
giữ bí mật cho anh,
tôi không phép đăng tải bất cứ thứ gì.

Nhưng Lục Tinh Diêu hoàn toàn ủng hộ.
Vậy là tôi đầu chia sẻ các video ẩm thực của lên mạng.
Không ngờ, chỉ thời gian ngắn,
tài khoản của tôi đạt hơn mười vạn người theo dõi.

Nghe theo đề nghị của fan,
tôi đăng ký tham gia một cuộc thi ăn lớn.
vòng, vòng, tôi đều vượt qua,
cho đến khi bước vào vòng chung kết.

hôm đó,
fan của tôi tự tổ chức cổ vũ,
giơ biểu ngữ, treo ảnh, gọi tên tôi vang dội khắp khán đài.

Khoảnh khắc nhìn gương tên xuất hiện giữa biển người ,
tôi gần như rưng rưng.

Tôi chưa bao nghĩ,
có một
tôi cũng nhiều người yêu thích
giống như có người yêu mến Lục Trầm Chu.

Giây phút , tôi mới chợt hiểu ra:
, tôi thật ấu trĩ biết bao.

Tôi ngây ngốc cho rằng,
chỉ cần ăn ngon, có thể “cứu” một người,
bản thân liền trở thành duy nhất không thể thay thế.

Nhưng hóa ra,
năng lực của tôi có thể khiến nhiều người hạnh phúc hơn thế.

Bên ngoài sân thi đấu, một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ im rất lâu.
Cửa kính hạ xuống — là Lục Trầm Chu.

Khuôn anh gầy trông , đôi đẹp nào mờ đục, thiếu sức sống.

khi chứng chán ăn tái phát, anh đình chỉ toàn bộ công việc,
buộc điều trị.

Ánh hai chúng tôi chạm nhau.
giây lát , trên khuôn tiều tụy kia hiện lên một tia sinh khí mờ nhạt.

Tôi khẽ gật đầu, rồi dứt khoát rời ánh nhìn ,
chuyên tâm vào phần thi của .

vụ Chung Niệm Nhất vu oan cướp công, dư luận quay lưng dữ dội.
Các nhãn hàng, đoàn phim đồng loạt hủy hợp đồng.
Cô ta rất lâu không còn xuất hiện trên màn ảnh nữa.

Tất cả những điều này, đều là Lục Tinh Diêu kể lại cho tôi nghe.
Còn tôi — không còn quan tâm nữa.

Đời người còn rất dài.
Tôi không muốn một người mà mãi mắc kẹt ở nơi cũ.

Cứ thế mà bước về phía — đừng bao ngoảnh lại.

[Hoàn]

Tùy chỉnh
Danh sách chương