Ta là một con quỷ da đã già khú đế.
Ta nuôi một đứa cháu gái nhỏ để chuẩn bị thay da trùng sinh.
Nuôi mãi nuôi mãi, lỡ tay nuôi nó lớn mất rồi.
Bởi vì…
“Bé con còn nhỏ quá, gầy như que tăm ấy, thôi thôi, nuôi cho nó mập lên đã rồi tính sau.”
“Bé con mang bánh quy cho bà này, bà đã ăn bánh quy rồi thì không thể ăn thịt bé con được nữa.”
“Bé con của ta đỗ đại học rồi. Tiết kiệm tiền là quan trọng nhất, chuyện thay da để sau hẵng tính.”
“Đợi bé con tốt nghiệp đại học, kiếm được tiền, mua được nhà, sống cuộc sống tốt đẹp rồi, ta sẽ ung dung thay da, một bước lên mây luôn!”
…
Ngày nào ta cũng bẻ ngón tay đếm, vui sướng mong chờ đến ngày lành để thay da.
Thế nhưng, ta lại chỉ đợi được một bé con đang thoi thóp.
Trong tay nó vẫn nắm chặt tờ giấy báo trúng tuyển đẫm m á u.