Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Mẹ nuôi cũ tỉnh bơ: “ xưa không tôi cứu , chết từ lâu rồi. sống được từng ấy , chẳng đều do kiếm ra sao? Giờ thì các nói dứt khoát , cho hay không?”

Mẹ tôi lo lắng, vội kéo ra: “Chúng nói chuyện tử tế, bà đừng bóp chặt đứa trẻ như vậy.”

Mẹ giơ tôi đỏ ửng lên định thổi. Tôi giấu ra lưng, nghẹn ngào: “Mẹ ơi, hay là… mẹ đừng cần con . Con không đáng giá nhiều như vậy.”

Mẹ đỏ , quát luôn: “Con mơ đẹp đấy! Đã gọi mẹ rồi, cả đời con là con mẹ!”

Mẹ nuôi cũ hớn hở: “Đúng rồi, nghìn tệ với mấy ông bà chủ lớn như các thì đáng là bao?”

Bố nuôi cũ vừa định cản thì bà đã lườm cháy mặt: “Thằng Hổ tốn nhiều , chúng nuôi mấy , giờ lấy nghìn tệ thì sao?”

Tôi vừa khóc vừa lùi : “Không, mẹ, con không làm con mẹ , con không làm …”

Giữa lúc căng thẳng, về, thở hổn hển, sáng rực: “Con vừa gọi cho cô giáo rồi, chồng cô ấy là luật sư. Các chắc chắn Trân Châu là con nhà mình không?”

Mẹ nuôi cũ trợn : “Giả gì chứ, cả vùng ai chẳng .”

gằn giọng: “ thật sự là con bà, sao trước kia bỏ rơi em ấy? Cảnh sát liên lạc đến nhận, các không chịu tới. Đây là tội bỏ rơi, nặng thì ngồi tù ! nhận nghìn tệ, thì đó là buôn . Cũng tù, ít nhất .”

Mặt bà tái : “Mày là trẻ con, định dọa ai?”

nhạt: “Con báo cảnh sát rồi, lát họ đến thì con dọa hay không.”

Nghe vậy, bà hoảng loạn, bố nuôi cũ đành trầm giọng: “Đấy, để bà gây chuyện, giờ hậu quả chưa.”

Hai vợ chồng ôm con trai vội . Lúc lướt qua tôi, mẹ nuôi cũ cố ném một câu độc: “Đồ bạch nhãn lang, tốn công nuôi mày bao .”

Mẹ hỏi nhỏ: “Con thật sự báo cảnh sát à?”

“Không, con chỉ dọa thôi. Nhưng đúng là họ phạm tội bỏ rơi, chồng cô giáo bảo nắm cái điểm là đủ.”

Mẹ thở phào: “Vậy cảm ơn cô giáo con thật nhiều.”

: “Con thi đứng đầu toàn thành phố, đó là lời cảm ơn hay nhất rồi.”

Tôi nhìn ra ngoài, lưng bố nuôi cũ còng xuống như đá đè. Tôi nói với bố mẹ một tiếng rồi theo.

Mẹ nuôi cũ vẫn mắng xối xả, bố nuôi cũ thì lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi hít sâu, hỏi ông: “ con là con ruột bố, đó bố đến đón con không?”

Mẹ nuôi cũ hừ lạnh: “ là con ruột thì dù đói chết cũng nhường cơm cho mày!”

Bố nuôi cũ vươn muốn xoa đầu tôi: “Xin lỗi…”

Tôi lùi , tránh ông, rồi cầm con heo đất ném xuống.

văng khắp nơi, mẹ nuôi cũ sáng rực.

“Đây là tất cả con, cho hai . đừng tìm con và bố mẹ con .”

vừa cúi xuống nhặt vừa mắng tôi là đồ vô ơn.

Tôi lấy trong túi mấy gói kẹo Hoa Hoa Đan và bột mận chua, đưa cho bố nuôi cũ: “Cái , trả cho bố.”

Ông run , tôi vẫn nhét vào: “Cảm ơn bố. Tạm biệt, chú!”

Nói xong tôi quay đầu . Trời nóng hầm hập, mồ hôi và nước đều bay hơi hết.

Đây vừa là một buồn, vừa là một vui.

Từ hôm nay, tôi thật sự trở thành con bố mẹ.

Mẹ lo xa, vài hôm dẫn tôi làm hộ khẩu.

Tên tôi – Trân Châu – xếp ngay .

bận cấp , nhưng nghỉ vẫn chơi với tôi, kèm bài cho tôi: “Trân Châu, em học giỏi, anh đưa em khắp thế giới!”

Tôi mê vẽ, mẹ liền đăng ký cho tôi lớp học vẽ đắt đỏ.

Hồi đó học thêm đã hiếm, huống chi lớp năng khiếu.

Hàng xóm bảo mẹ muốn đào tạo họa sĩ à.

Mẹ to: “Tôi nghĩ con bé học xong, đỡ tốn chụp ảnh thôi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương