Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng hôm nay hắn tính sai.
Tôi nhướng mày: “Thất điện hạ đừng nhận vơ, thần nữ chưa bao nói sẽ gả. Ngài thích chị tôi thì cứ cưới, cần lôi thần nữ bia.”
Ngọc không giận, còn nhạt: “Vân Thu đang ghen sao?”
“……”
Đúng trơ trẽn. Đàn ông bao mới bớt tự luyến đây?
Hắn ân huệ, đưa thẻ bài trong cung tôi: “Vân Thu ngoan, giận dỗi nhiều quá không thích đâu. Đây thẻ bài bản hoàng tử, cầm coi gặp ta. Sau này nhớ ta thì cứ vào cung. Thêm vài ngày nữa, bản hoàng tử sẽ cưới cô.”
“……”
Loại đàn ông vừa này vừa kia, tôi gọi thẳng “không xấu hổ”.
Tôi âm thầm xắn tay, chuẩn bị hắn “gói massage toàn thân”, thì đúng lúc thái tổng quản ngoài viện hét vang: “Thánh đến ——”
Ngọc đến phủ danh nghĩa thăm gia, chưa kịp rời đi. Hắn bất ngờ khi thánh tới.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: Nay tin nữ nhi của Tấn Dương – Trì Vân Thu – đoan trang nhã nhặn, hiền thục đôn hậu, dung mạo xuất chúng, trẫm được rất lấy vui mừng…”
Ngọc xong thì đứng hình vài giây, sau đó mừng rỡ trúng số, quay ngoắt sang nhìn tôi: “Phụ hoàng hai ta?”
Ủa kì? Không thể nào, mắt hoàng thượng đâu tới mức mù vậy chứ?
Thái tổng quản không thấy , tiếp tục đọc: “…đặc cách Thái tử phi, mọi nghi lễ giao Lễ bộ và Khâm thiên chọn ngày lành kết .”
Ngọc: “???”
Tôi: “???”
Nguyên phủ: “???”
Tấn Dương tái mặt: “Con gái, con quen Thái tử sao?”
Tôi méo hiểu chuyện : “Con chưa từng gặp Thái tử .”
Nhìn mặt Ngọc lúc đó y thế giới sụp đổ.
“Không thể nào! Rõ ràng ta xin phụ hoàng trước rồi, sao phụ hoàng Thái tử? Chiếu thư này chắn !”
Thái khẩy: “Thế lão nô đây luôn hả?”
Ngọc cứng họng. Ờ thì chiếu thư thể , chứ thái bên cạnh hoàng thượng thì không dám mạo cả. hắn quá rõ ông ta rồi, nên nước ngậm ngùi chịu trận.
Tôi thì đoán 001 sắp xếp tôi đối tượng công lược mới. Nhưng nghĩ tới thì… khoan, mấy hôm nay nó mất tích cơ ?
Một thánh xuống, người kẻ khóc. Ngọc tức chả được ngoài đập đồ, Trì Kim Hạ thì xồn xồn hỏi tôi về Thái tử, kiểu đá Thất hoàng tử để leo lên Thái tử oách. Hoàng hậu cực ưng tôi, thưởng liên tục nào trâm ngọc, nào phượng quan hỉ phục.
Ngay trước ngày đại , Ngọc lén lút mò vào vườn sau, lay tôi dậy giữa đêm.
Tôi: “???”
Ủa phát điên à? Giữa đêm xông vô phòng khuê nữ người ta, bảo vệ trong phủ ăn cỏ hết rồi hả?
Tôi vừa định hét thì hắn bịt miệng, mắt long lanh bi thương: “Vân Thu… ta thương ta, căn bản không Thái tử phi. với ta tâm linh tương thông, ta không thể nhìn nhảy vào hố lửa được. theo ta bỏ trốn đi.”
Ờ, tính toán hay ghê. Cưới chính thất không được thì kéo đi thiếp, phủ vì mặt mũi sẽ chống lưng hắn. Đúng tính toán ác liệt.
Bao nhiêu câu chửi thề xổ ngại, tôi nhả đúng một chữ: “Cút.”
Thấy hắn ngẩn ngơ, tôi hét toáng: “Người đâu! thích khách!”
Ngọc nghiến răng trèo cửa sổ chuồn, sợ bị bắt. Tôi hứng chí túm cổ tay hắn bẻ ngược, hắn kêu đau thảm thiết. Tôi tươi rói: “Điện hạ cẩn thận kẻo thấy tưởng ngài đang trong phòng tôi thật thì khổ lắm đấy.”
Hắn toát mồ hôi: “Ngươi ? Nếu bị phát hiện, ngươi khó giải thích, cả kinh thành đều chúng ta thân thiết.”