Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Tôi dứt khoát cúp máy. Thần kinh, tưởng phá được mục tiêu “người yêu cũ hoàn hảo” tôi chắc?

Lên máy bay, bật chế độ máy bay, tôi đọc được tin với Man Man sắp đính hôn. Hai gia tộc lớn hôn, chấn động thật đấy. Tôi kể An, cả hai cùng : “ gì đến chúng !”

Không phải ngày nào Tromsø có cực quang, nhưng chúng tôi may, gần nửa thời gian đều thấy. Dưới bầu trời rực rỡ, tôi và An ôm chặt . Tối cuối cùng, cô ấy : “ , tôi mong hạnh phúc.”

Tôi nhìn vào cô ấy, thành thật: “Tôi sẽ, và tôi mong vậy.”

Chúng tôi từng cô độc, nhưng giờ đã khác. Cô ấy sẽ luôn tôi, vì cô ấy là gia đình tôi.

Kỳ nghỉ phép An sắp hết, dù luyến tiếc, vẫn phải bay . Hôm qua ngắm cực quang, mai đã quay lại guồng làm việc. Cô ấy than sắp “phát nổ”, nên tôi để cô ấy nhà trước. Ai dè đến dưới nhà, gặp ngay con chó điên không buộc dây.

Đỗ Tự Thanh xuất hiện với mái tóc đỏ chói, giọng điệu chua loét: “Chu , cô chết đâu ? tìm cô khắp nơi! Anh ấy nhập viện vì xuất huyết dạ dày, muốn uống canh cô nấu!”

thể chắc chắn tôi sẽ đồng ý. Tôi trừng : “ bệnh nặng à? gì đến tôi? Cóc ghẻ tôi không nên tâm. Các thiếu gia không biết thuê bảo mẫu ?”

Anh chặn tôi lại, gào: “Cô là bạn gái anh ấy, không tìm cô thì tìm ai?”

Tôi phì vì tức: “ đã chia tay tôi , không biết à? Chẳng phải lúc đó mấy người còn thi chúc mừng anh ấy với Man Man dưới bài đăng à? Quên nhanh nhỉ.”

Anh ngẩn ra:

“Chia tay ? Anh không …” vênh váo:

“Chu , nể mặt anh , tôi bỏ qua cô chửi tôi. Cô nên ngoan ngoãn đi theo, đừng làm tôi nổi giận!”

Tôi bĩu môi, giả vờ đáng thương: “Tôi sợ quá.”

Anh tưởng thật, đắc chí kéo tôi đi. Tôi bắt tay anh , nhân lúc sơ hở, co gối thẳng vào giữa hai chân.

“A!”

Tiếng rên vang lên, lòng tôi khoái chí: “Cái phúc này để lại Man Man nhé!”

Không ngoái đầu, tôi chạy thẳng lên lầu.

Tối đó, tôi ăn no nê, nằm sofa vừa xem TV vừa tìm phòng học vẽ thì nghe gõ cửa. ngay đến Đỗ Tự Thanh trả thù. Nhìn qua mèo – hóa ra người quen.

Tôi quay lại nằm, nhưng lại mở cửa bằng chìa khóa. Tôi tức điên! Ngày chia tay quên lấy lại chìa khóa!

Anh đứng cửa, mặt trắng bệch, mệt mỏi. Cố gượng : “ à? Cực quang đẹp không?”

Tôi lạnh nhạt: “Đẹp.”

“Xin lỗi, tôi không giữ lời hứa.”

Anh đắng cay, hối hận. Tôi thờ ơ: “ không trọng.”

Không khí im lặng. Anh nhìn tôi đau khổ: “ , em thật sự không tâm anh nữa ?”

Tôi bật :

“Nghe cứ tôi là người yêu cũ không chịu buông, còn anh là gã cặn bã bị tôi đẩy đi.” đến số dư Alipay, tôi thêm:

“Tôi không anh là cặn bã, dù anh tôi triệu. Xem thuê tôi làm ‘nô lệ tình yêu’ bao . Anh còn hơn cả triệu gã cặn bã khác. Điều kiện là đừng tự dưng đến nhà tôi linh tinh. Với lại, anh không lo Man Man ? Tôi không dám đụng vào.”

Anh bỗng sáng , gấp gáp: “Tôi và Man Man không đính hôn! không !”

Nếu yêu , không ? Tôi thấy xấu hổ thay cặp thanh mai trúc mã này. Nhưng đó không đến tôi. triệu đủ , thêm triệu nữa chắc tôi không kham nổi!

Tôi kiên quyết: “Tôi không tâm đến tình cảm bạn trai cũ. Các anh nào là việc các anh!”

Anh ngồi xuống cạnh sofa, giọng khàn khàn: “Tôi sẽ không cô ấy, tôi thích em. Thời gian không lạc được, tôi chỉ em.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương