Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

Tôi đầu vẻ mặt đầy tình cảm của anh, giả dối, thậm chí cười.

“Giang Thâm, nghe xem, anh đang những lời vậy? tôi là suốt sáu tháng cô lại quấy rối anh, anh không biết mình thích tôi. Đợi đến khi chia rồi tự nhiên phát hiện mình thích tôi? Tôi đã mẹ của anh bốn năm, anh không phải trẻ con, có ngây thơ quá đà.”

Anh kiên trì tôi, y như đứa nhỏ không được kẹo thì không chịu thôi.

“Nếu tôi là thật thì sao?”

Tôi ngồi dậy, anh từ trên cao.

“Giang Thâm, tôi hỏi anh, lúc Lâm Man Man về, có bao giờ anh muốn chia tôi để lại không? Tôi đoán là có, vì anh đã như vậy rồi, chứng tỏ trong lòng anh cô quan trọng hơn tôi. Giờ là anh lạ lẫm vì thiếu ‘người mẹ’ bên cạnh thôi. Sao không thuê hẳn mẫu lương cao?”

Anh trông có vẻ tổn thương, bã.

“Tôi không coi mẫu, tôi Man Man—”

Anh định giải thích đó, tôi nghe, lập tức cắt ngang.

“Giang Thâm, sau anh anh trai ngoan của anh, tôi quý cô độc thân giàu có của tôi. Nhờ năm triệu kia, tôi sẽ nhớ ơn anh cả đời, phá nát hình tượng trong mắt tôi.”

Hết tình vẫn nghĩa. Hồi cấp ba anh kéo tôi ra khỏi vũng bùn, sau cho tôi nền tảng sống ổn định ở thành phố .

“Tóm lại, nhắn bạn anh có tới phá tôi nữa, nhất là Đỗ Tự Thanh. Nếu không thì anh giữ kỹ cái… phần dưới của mình!”

xong tôi chìa : “Trả chìa khóa đây. Từ nay đến nữa, anh thích nơi .”

Bằng chứng là suốt sáu tháng Lâm Man Man lại, anh bước đây lần nào.

Căn nhà góc chỗ đều do tôi tự trang trí, chứa đầy tình yêu và hy vọng. Vì tôi nghĩ, đây sẽ là nhà của chúng tôi. hóa ra là mơ tưởng. Dù vậy, tôi nó vẫn là bến cảng ấm áp.

Kẻ vứt bỏ nó như đôi giày cũ, có tư cách mà coi như có chuyện , dễ dàng về?

Anh tôi thật sâu, đôi mắt nâu như biển, tôi hiểu trong đó là . Anh cúi đầu, đặt chìa khóa tôi. Trước khi rời , anh : “Nam Nam, Đỗ Tự Thanh sẽ không đến quấy rối nữa.”

bóng lưng anh xa, tôi muốn : Anh tốt nhất đến nữa.

Sáng hôm sau, tôi hừng hực năng lượng học lớp trải nghiệm vẽ phác thảo. Phòng tranh mở, lý do tôi chọn đơn giản: gần. bộ tới mười phút, lại mất chín đồng chín.

Ai dè vừa bước tôi đứng hình. Đông nghịt, toàn con gái xinh như hoa, ăn diện lồng lộn, tôi mặc bộ đồ đơn giản, quê mùa rõ. Cảm giác như lạc buổi casting người mẫu.

Tôi chọn góc ngồi xuống, cô gái nhào tới, mắt long lanh: “Chị ! tới vì thầy Linh đúng không? Trời ơi anh ấy siêu đẹp trai! xem Weibo thôi mà màn hình muốn ướt luôn á!”

Cô ấy mạch không ngừng, tôi kịp chen . Nghe lọc lại thì có mấy ý: thầy Linh là nam, đẹp trai, du học về.

Đúng 10 giờ, nhân vật hot hòn họt ấy bước . Cả lớp im phăng phắc, điện thoại đồng loạt giơ lên lia lịa.

Tôi anh , công nhận lời đồn chuẩn. Tóc nâu hạt dẻ xoăn nhẹ như mây, mũi cao, mắt sâu, dáng vẻ phóng khoáng lười biếng, cứ như sinh ra để tranh sơn dầu.

… sao tôi quen quen?

Thầy Linh đảo mắt khắp lớp, thoáng dừng trên người tôi rồi cất giọng: “Các bạn, cất điện thoại , lớp sắp bắt đầu.”

Vừa chạm ánh mắt ấy, tôi nhớ ra. Đây phải học trưởng khoa Nghệ thuật lớn hơn tôi hai khóa sao?

Tùy chỉnh
Danh sách chương